Từ trong hẻm bước ra, Thịnh Nhị gọi một chiếc kiệu nhỏ, quay về Thịnh phủ.
Ngôi nhà này là do Thịnh Vọng để lại, ba gian ba lối, tọa lạc ở khu đất đắc địa, tấc đất tấc vàng.
Vốn trong nhà có mấy chục người hầu, nàng cảm thấy quá đông, bèn lần lượt cho nghỉ hết, chỉ giữ lại hơn mười lão thái giám đã có tuổi.
Những người này theo hầu Thịnh Vọng nhiều năm, nếu bị đuổi đi thì cũng chỉ có đường chết, nàng dự định nuôi họ đến cuối đời.
Lão bộc chuẩn bị nước nóng, Thịnh Nhị tắm rửa xong, thấy trời còn sớm, bèn xuống hầm vác lên hai vò rượu.
Lúc Thịnh Vọng ra đi rất vội, chỉ mang theo ngân lượng, còn lại đều để lại, thử để lại nhiều nhất là rượu, chất đầy hai hầm bí mật, có cái do người ta biếu, cũng có cái thu gom từ khắp nơi.
Thật ra, người nhà họ Tôn đều thích rượu.
Thịnh Nhị cũng không ngoại lệ, tửu lượng của nàng rất cao, hiếm khi say, thậm chí người kia cũng không bằng nàng.
Nàng thích uống rượu trên nóc nhà, tay cầm vò rượu, trên đầu là vầng trăng, rượu làm người say, mà ánh trăng cũng khiến người ngây ngất.
Hôm nay không có trăng, uống rượu lại thấy có phần buồn tẻ, một vò uống cạn, có gì đó trong lồng ngực cuồn cuộn dâng lên.
Sau khi chết, nàng bị đưa đến Sào gia Bảo ở phủ Lạc Kinh. Bảo chủ Sào Thường Phát năm xưa từng nợ Thịnh Vọng một mạng.
Thịnh Vọng ném nàng đến đây, một là để lánh đời giữ mạng, hai là muốn giúp nàng tìm một lang quân như ý.
Sào Thường Phát có một vợ ba thiếp, chỉ con trai thôi đã có sáu người, đệ tử lại càng đông, Thịnh Vọng bảo nàng cứ nhắm mắt mà chọn.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng nàng lại chọn Sào Diệp Chu con trai thứ ba của Sào Thường Phát, là người trong bức họa kia.
Khi Thịnh Vọng biết chuyện, còn cố ý tìm một công việc ở phủ Lạc Kinh để âm thầm giúp nàng định chuyện hôn nhân, còn chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh cho nàng.
Mười hai năm qua, Thịnh Vọng chỉ đến phủ Lạc Kinh đúng một lần, Sào gia Bảo chẳng khác gì nhà của nàng, nơi ấy có trưởng bối nàng kính trọng, có sư huynh đệ thân thiết, và còn có Khinh Đan của nàng.
Hôn sự định vào ngày hai mươi sáu tháng chạp năm ngoái, nào ngờ ngày hai mươi ba, Sào Diệp Chu để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi, từ đó bặt vô âm tín.
Vì tìm hắn, nàng nữ giả nam trang trở về Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ quản lý mật báo toàn quốc, là nơi thông tin nhanh nhạy nhất, nàng chắc chắn phải tìm được hắn, rồi đích thân hỏi một câu: “Vì sao?”
Vì sao lại trốn hôn?
Thịnh Nhị nằm ngửa trên mái ngói, đôi mắt khép lại dưới ánh trăng, ánh mắt sáng lạnh như một lưỡi dao.
...
Tiền Phủ.
Tiền Tam Nhất nhìn mình trong gương đồng, lòng đau như dao cắt.
Nếu chỉ là mất mấy lạng bạc, cắn răng chịu cũng được, nhưng đằng này, cái áo mới vừa khoác lên người lúc sáng lại không biết bị tên nhãi nào cởi mất khi hắn ngất xỉu.
Không chừng là cái tên họ Thịnh kia!
“Ta đúng là rảnh rỗi phát điên rồi!” Tiền Tam Nhất mặt nặng như chì, thở dài trước gương đồng: “Một thân một mình đuổi theo ra ngoài, đối phó loại khốn nạn này chỉ có thể lấy trí tuệ mà thắng thôi, cái đầu Trạng nguyên của ngươi chỉ để trưng à?”
“Gia ơi!” Tiểu đồng Đồng Bản đẩy cửa bước vào: “Đã đến giờ thỉnh an rồi.”
“Mau lấy cho ta bộ quần áo sạch.”
“Gia để quần áo đâu rồi?”
“Đừng hỏi!”
“Lại đem đi cầm rồi chứ gì!” Đồng Bản vừa lấy quần áo vừa lẩm bẩm: “Gia cũng nên giữ thể diện cho phủ chứ, giờ khắp thành đều đồn tân khoa Trạng nguyên mê tiền, đến tiền của kỹ nữ cũng lừa!”
Sắc mặt Tiền Tam Nhất lập tức sa sầm: “Tiền của kỹ nữ chẳng lẽ không phải là tiền à?”
Đồng Bản: “...”
“Vả lại, là gia lừa sao? gia đang nghĩ cách giúp họ nổi tiếng trở lại đấy chứ. Thôi, nói với tên ngốc nhà ngươi cũng vô ích.”
Đồng Bản cứng họng.
Giây sau, hắn nghe gia mình nói: “Ngươi thích lo chuyện bao đồng như thế, có phải thấy xe phân đi ngang qua cổng cũng muốn nếm thử mặn nhạt không?”
Hu hu!
Đồng Bản muốn khóc.
Chủ tử nhà mình keo kiệt đã đành, giờ còn dính thêm cái miệng độc, sống thế này thì sống thế nào cho nổi!
...
“Cha!”
Trong thư phòng phía Tây, Tiền Tam Nhất đứng cung kính bên dưới.
“Hôm nay con trai chép được hai mươi ba trang sách ở Hàn Lâm Viện, ăn trưa là củ cải hầm thịt, uống sáu chén trà, còn ăn mấy quả hắn đào Tĩnh Thất mang đến.”
“Quần áo sao lại khác với lúc sáng?” Tiền phụ tính tình tỉ mỉ.
“Chiều đi đến Nhất Phẩm Đường với Cao Triều, y bị người ta xé áo, mượn đồ của con trai mặc tạm.”
Tiền Thị lang nhìn con trai đầy từ ái: “Con vất vả rồi, đi đi, để hạ nhân hầu hạ cẩn thận, đêm đừng đá chăn.”
“Cha cũng nghỉ sớm nhé!”
Tiền thị lang gật đầu, tiễn mắt nhìn con đi khỏi, lúc ấy mới cầm sách lên đọc.
Cửa vừa khép, Tiền Tam Nhất đứng dưới mái hiên chốc lát, đi xuyên phủ đến viện Đông.
Trong gian bên trái của chính viện Đông, ánh đèn mờ như đậu.
Nhậm thị đang ngồi trên ghế trúc mát, gẩy bàn tính, nghe tiếng đẩy cửa cũng chẳng ngẩng đầu: “Tam Nhất đến à.”
“Mẹ!”
Tiền Tam Nhất cười tủm tỉm đi đến: “Đang tính sổ gì thế?”
“Thu hoạch từ điền trang, tháng này lời thêm sáu trăm lượng.”
Nhậm thị nhìn con số cuối, cười nói: “Tháng này mẹ cho con thêm năm mươi lượng tiền tiêu vặt, mời Cao Triều với Tĩnh Thất ăn vài bữa tử tế.”
“Ăn ăn ăn, toàn ăn tiền con, sướng thật đấy!”
“Con người sao keo kiệt thế, mời người ta ăn là việc nên làm mà.”
Nhậm thị lườm con trai một cái, đắc ý nói: “Hơn nữa, nhà mình cũng đâu thiếu mấy đồng bạc, tháng này tiệm buôn cũng bán tốt, nghe nói năm nay vụ mùa ở Cẩm Thành cũng khá lắm.”
Nhậm thị là người Cẩm Thành, nhà mẹ đẻ là thương gia tơ lụa lớn nhất thành, cả khu chợ Tây nhộn nhịp đều là sản nghiệp nhà họ Nhậm.
Bà gả đến kinh thành, của hồi môn là mấy chục tiệm lớn.
Nhậm thị vừa lẩm bẩm vừa đếm bạc, thấy con trai có vẻ mệt, bèn nói: “Về nghỉ sớm đi, nhà bếp hầm canh vịt già, uống một bát rồi ngủ nhé.”
“Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm.”
“Mẹ tính thêm chút bạc, xem có nên mua thêm cái nhà nữa không!”
“Vậy... con xin cáo lui!”
Tiền Tam Nhất ra khỏi viện, cũng đứng dưới mái hiên một lúc mới rời đi.
Lúc này, đêm đã rất khuya.
Canh một khắc, viện Đông viện Tây đồng loạt khóa cửa, Tiền Tam Nhất đứng trong viện của mình, dường như còn nghe được tiếng then cửa khóa lại.
“Gia, đến giờ ngủ rồi!” Đồng Bản nhẹ bước đến gần.
Tiền Tam Nhất: “Mai mười một rồi nhỉ?”
Đồng Bản: “Phải đấy, gia phải ăn sáng và cơm tối cùng lão gia rồi.”
“Năm ngày lại năm ngày, thời gian trôi nhanh thật.”
Tiền Tam Nhất vung tay áo, chậm rãi bước vào phòng tắm.
c** s*ch rồi ngâm mình trong bồn gỗ, Tiền Tam Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội cúi đầu nhìn...
Thật là hùng tráng!
Dù có gọt cũng không thể nhẹ nhàng như gọt củ cải được!
Đêm đó, Tiền Tam Nhất bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, việc đầu tiên làm sau khi tỉnh là sờ xuống dưới đ*ng q**n.
Trời ơi mẹ ơi, vẫn còn!
Tiền Tam Nhất ngửa người ra sau, mồ hôi lạnh đầm đìa, nghiến răng nhìn đỉnh màn: “...Thịnh! Thái! Giám!”