Tĩnh Bảo vỗ trán.
“Ta nhớ nhánh nhà họ Tĩnh ở huyện Tùng Hoa có một Nhị gia, năm ngoái từng qua lại với cô nương Nguyệt Nguyệt ở Minh Nguyệt Lâu. Nguyệt Nguyệt còn sinh cho hắn một đứa con gái, nhị công tử chẳng những đón con bé vào cửa, mà Nguyệt Nguyệt cô nương cũng được đưa vào làm người trong phòng. Thẩm thẩm, ta không nhớ sai chứ?”
Triệu thị vờ ngơ ngác: “Hình như có chuyện đó thật, nhưng ta không ở phương Nam nhiều, cụ thể thật giả ra sao cũng khó nói rõ.”
“Nhánh nhà họ Tĩnh ở phủ Hải Môn có một Lục gia, lại si mê cô nương Như Ngọc ở Ỷ Hồng Viện, đến nỗi vợ con cũng chẳng màng, suýt nữa thì trốn đi cùng nàng ta. vợ hắn vì muốn kéo lòng người chồng quay về, đã cất công sai người đến Dương Châu mua một nàng tiểu thiếp xinh đẹp về, may nhờ thế mà Lục gia mới không đi đến bước đường không lối thoát.”
“Như Ngọc cô nương sinh cho Lục gia một đứa con trai, Lục phu nhân giữ con mà đuổi mẹ, nuôi bên cạnh mình. Giờ đứa bé chắc cũng tầm tuổi ta rồi.”
Triệu thị cười gượng: “Xa xôi quá, chuyện này ta cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi.”
Tĩnh Bảo nhìn nàng chằm chằm, bật cười: “Những chuyện này ta cũng nghe được từ chỗ lão phu nhân. Lão phu nhân thích nghe mấy chuyện tạp nham này lắm.”
Triệu thị lấy khăn chấm mồ hôi: “Lão phu nhân tuổi tác cao rồi, đúng là hay thích mấy chuyện ấy.”
Tĩnh Bảo chợt chuyển giọng: “Thích nghe thì không sao cả, nhưng cũng phải biết học hỏi đôi chút. Hai phòng kia, chẳng ai đẩy người ra ngoài, đều khóc lóc đòi giành lại con, cũng chẳng làm khó nhị gia hay lục gia chút nào.”
Triệu thị á khẩu không đáp được lời nào.
Giọng Tĩnh Bảo lạnh hẳn: “Chẳng lẽ chỉ vì cách một lớp bụng, cách một dãy núi, cha ta không phải con ruột của lão phu nhân, nên bà ấy không đau lòng sao?”
Triệu thị túa mồ hôi ra như mưa, trong lòng mắng thầm: Con súc sinh này mà cũng là kẻ đọc sách ư? Cái miệng lanh lợi còn hơn cả nữ nhân trong nội viện!
Lục thị bên cạnh lộ vẻ hiểu ý: “Con yên tâm, lần này ta về là để mời hai vị lão phu nhân kia giúp ta khuyên nhủ mẹ. Thiên hạ chẳng có cha mẹ nào không thương con. Ta biết mẹ là vì sợ ta chịu thiệt, nên mới cắn răng không chịu buông tay.”
Tĩnh Bảo thở dài: “Cho nên mới nói, lời phải nói cho rõ. Người biết chuyện thì hiểu là sợ mẹ bị uất ức, người không biết chuyện lại tưởng lão phu nhân muốn đại phòng đoạn tử tuyệt tôn.”
Lục thị nghe vậy cũng nguôi giận, nước mắt khô cả: “Đứa ngốc, lão phu nhân đâu phải người như thế.”
“Dĩ nhiên con biết bà ấy không phải người như thế, nhưng miệng thiên hạ mọc trên người thiên hạ, biết đâu họ lại nói vậy.”
Tĩnh Bảo vừa nói vừa quay đầu, nhìn Triệu thị nở một nụ cười chói mắt.
“Nhị thẩm, cả đời lão phu nhân gây dựng được danh tiếng tốt đẹp như thế, đừng để bị hủy hoại vì một đứa con hoang từ đâu chui ra, không đáng chút nào, thẩm nói có đúng không?”
Triệu thị nghe đến đây thì không ngồi nổi nữa, vội vàng ôm đầu bỏ đi trong bộ dạng xám xịt.
…
Con dâu Đỗ Ngọc Mai lần này hiếm hoi không đi theo bà.
Nàng lấy từ tay áo ra một chiếc khóa vàng trường mệnh, đưa tới: “Mấy hôm trước ta đã chuẩn bị rồi, xem như quà gặp mặt cho đứa bé kia. Bá mẫu đừng chê.”
Lục thị không đón lấy, trong lòng vẫn canh cánh chuyện lần trước ở chùa.
Tĩnh Bảo mỉm cười nhận lấy: “Đại tẩu có lòng rồi, ta thay đệ đệ nhận giúp. Thật ra chúng ta đều là người một nhà, chẳng cần phải khách sáo như thế.”
Đỗ Ngọc Mai cũng cười: “Người một nhà, càng phải giữ lễ phép, mới mong sống lâu dài hòa thuận.”
Tĩnh Bảo nghe vậy, ánh mắt nhìn Đỗ Ngọc Mai bỗng lộ vẻ khó hiểu.
Đỗ Ngọc Mai chợt hoảng, vội nói: “Bá mẫu, con xin phép đi trước.”
“Người đâu, tiễn đại thiếu phu nhân.”
“Để ta tiễn đại tẩu.” Tĩnh Bảo bỗng đứng dậy.
Đỗ Ngọc Mai hơi ngượng ngùng, cúi đầu hành lễ với Tĩnh Bảo rồi lui ra.
Ra đến sân, Tĩnh Bảo dừng bước.
Đợi người đi xa rồi, A Man mới thấp giọng hỏi: “Gia định lôi kéo đại thiếu phu nhân à?”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Không định lôi kéo, làm dâu nhà người ta đã chẳng dễ dàng gì, ta không muốn làm khó tẩu ấy.”
A Man bĩu môi: “Thành thân mấy năm rồi mà sao chưa có thai, đại gia cũng đâu có ít tới phòng nàng ta. Hay để ta bói một quẻ thử xem?”
Tĩnh Bảo trợn mắt lườm: “Thôi, miễn đi cho ta.”
Bên này chủ tớ đang bàn luận về Đỗ Ngọc Mai, bên kia Đỗ Ngọc Mai và nha hoàn thân cận Hỉ Nhi cũng đang nói chuyện.
Hỉ Nhi nói: “Thiếu phu nhân tỏ ý thân thiện với họ không sai, chỉ sợ nhị phu nhân biết được lại sinh chuyện.”
Đỗ Ngọc Mai cười nhạt: “Nói thì cứ nói, ta chỉ cần lòng mình yên ổn là được.”
Hỉ Nhi lắc đầu: “Không ngờ Thất gia lại ghê gớm như vậy, người không thấy sắc mặt nhị phu nhân lúc đó đâu, khó coi vô cùng.”
Đỗ Ngọc Mai gật đầu: “Ghê gớm thì cũng chẳng có gì lạ, hiếm có là hắn biết phân người mà cư xử, đó mới là đáng quý. Theo ta thấy, có hắn ở đây, chẳng ai động được đến đại phòng!”
Hỉ Nhi: “Sao người lại bênh họ?”
Vì họ có thể giúp ta!
Chẳng lẽ muốn chỉ vào ta mà đổ tội à?
Lần trước lên chùa, bề ngoài là người ta thương ta, sau lưng lại hạ dược, mục đích là muốn hại chết Thất gia.
Ta trắng trợn bị gán tội, có oan không chứ?
Đỗ Ngọc Mai cười nhạt: “Người sống trên đời, có cháo thì ăn cháo, có cơm thì ăn cơm, đừng mơ tưởng thứ không thuộc về mình, kẻo rước họa vào thân.”
Hỉ Nhi nghe xong sợ hãi, vội vàng nhìn quanh.
Những lời như vậy sao có thể nói bừa, bị nhị phu nhân nghe thấy thì tiêu đời.
…
Triệu thị vừa bước vào phòng, nha hoàn đã dâng trà nóng.
Nước nóng quá bỏng miệng, Triệu thị lập tức ném chén trà vào chân nha hoàn.
Chu ma ma nghe tin chạy đến, tự tay pha nước ấm, vắt khăn cho Triệu thị rửa tay, rồi ân cần hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Triệu thị kể rõ từng chuyện, cuối cùng còn nói thêm: “Con người sống trên đời, ai mà chẳng từng chịu chút nhục, chỉ cần có thể đoạt lại gia nghiệp, thì ta làm gì cũng được.”
Con người không tự nhiên mà căm hận.
Triệu thị hận đại phòng vì ba lý do:
Thứ nhất: Nhà mẹ đẻ yếu thế, không sánh bằng xuất thân của Lục thị.
Thứ hai: Rõ ràng đều là con chính thất, dựa vào đâu đại phòng ăn cơm còn họ chỉ được uống cháo?
Thứ ba cũng là điều khiến nàng hận nhất: chính là Tĩnh Thất, hắn khiến nàng nhìn ra được khoảng cách ngày một lớn giữa mình và đại phòng trong tương lai.
“Lão gia đâu?” Nàng hỏi.
“Ở thư phòng.” Chu ma ma đáp.
Triệu thị lập tức đứng bật dậy định đi, Chu ma ma vội giữ lại.
“Phu nhân, đợi thêm một canh giờ hẵng đi.”
“Tại sao?”
Chu ma ma lộ vẻ khó xử, nói lí nhí: “Lão gia đang ở trong thư phòng với Thúy Nhi…”
Chưa nói hết câu, nhưng Triệu thị làm sao không hiểu, tức đến mức chửi ầm lên.
“Con tiện nhân ranh con kia, giữa ban ngày ban mặt mà dám v* v*n đàn ông, làm hư cả chủ tử, ngay cả kỹ nữ trong thanh lâu còn biết giữ lễ hơn nó!”
Chửi một hồi, chính bà cũng thấy lời mình quá khó nghe, mất cả phong thái của người làm chủ trong nhà, bèn xấu hổ im bặt.
Đại lão gia bên ngoài nuôi đào hát, có con riêng, còn chồng mình thì tốt đẹp gì hơn?
Chẳng qua do đang mang chức quan, không thể quá phóng túng, nhưng đàn bà bên cạnh thì cũng chẳng thiếu ai.
Bà ta thật sự không biết những chuyện dơ bẩn đó sao?
Chỉ là nhắm một mắt, mở một mắt, giữ thể diện cho mọi người mà thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu thị không khỏi thấy cay đắng trào dâng.