Sáng sớm hôm sau.
Tĩnh Bảo còn chưa rời giường đã nghe thấy Lục Hoài Kỳ la oai oái ngoài sân đòi xông vào, nhưng bị A Man ngăn lại, hai người lời qua tiếng lại, cãi nhau ỏm tỏi.
Nguyên Cát bưng chậu nước bước vào hầu hạ.
Nửa tháng ở học đường, trừ mấy ngày bị nhốt trong phòng tối, sáng nào Nguyên Cát cũng đợi ngoài cửa, chờ khi cửa mở là vào giúp Tĩnh Bảo chải tóc, chỉnh mũ, tay nghề chẳng kém gì A Man.
Khi cây trâm gỗ cài chặt búi tóc, thì Lục Hoài Kỳ cũng vừa xông được vào, hầm hầm tức giận nói: “Tiểu Thất, con nha đầu nhà ngươi mồm mép ghê gớm quá, để hôm nào ta giúp ngươi tìm vài đứa dùng được, thay nó luôn.”
Tĩnh Bảo không thèm đáp, chỉ thong thả chỉnh lại áo rồi bước ra ngoài.
Lục Hoài Kỳ vừa thấy bóng người thì đã ngửi được hương thơm thoang thoảng bay vào mũi, khựng lại giây lát rồi chụp lấy cây lược trong tay Nguyên Cát, hít mạnh một hơi… Thơm chết được!
“Cây lược này ta lấy nhé!”
“Biểu thiếu gia?”
Nguyên Cát sốt ruột: “Đây là đồ công tử nhà ta quen dùng, ai cũng không được đụng vào.”
“Đúng là keo kiệt, thôi trả lại!”
Lục Hoài Kỳ ném cây lược trả rồi chạy theo: “Tiểu Thất, đi chậm một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Ngươi muốn nói, ta không muốn nghe!
Tĩnh Bảo càng bước nhanh hơn.
…
Xe ngựa đến phủ Tuyên Bình hầu, Tĩnh Bảo định vào thỉnh an hầu gia trước, nhưng được báo hầu gia đang có khách.
Đã sống ẩn dật mà còn có khách tới?
Chắc là vị khách đó rất quan trọng, Tĩnh Bảo bèn phải chờ bên ngoài.
Mới chờ chưa đến nửa chén trà, phu nhân Tuyên Bình hầu Tôn thị đã sai người đến mời. Thấy cửa thư phòng vẫn đóng, không rõ bao giờ mới xong, Tĩnh Bảo bèn đi về nội viện trước.
Vừa bước vào phòng Tôn thị, Tĩnh Bảo lập tức cảm thấy sáng bừng mắt. Ba vị cô nương dung mạo thanh tú đang ngồi ngay ngắn thành hàng, đứng đầu là Ngũ cô nương.
Tĩnh Bảo liếc nhìn Lục Hoài Kỳ, hắn thì cứ nháy mắt liên tục với nàng.
Không đứng đắn!
Tĩnh Bảo ho một tiếng, nghiêm túc, cung kính hành lễ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh mẹ uống trà.
Tôn thị vô cùng niềm nở: “Mới nửa tháng không gặp, Tiểu Thất càng lúc càng tuấn tú, chẳng trách hầu gia bảo Hoài Kỳ phải học tập theo. Nếu học được vài phần thì đúng là phúc phận của nó rồi.”
Học theo nàng ấy?
Tĩnh Bảo vừa lén liếc Lục Hoài Kỳ, vừa e dè trả lời: “Thím quá lời rồi ạ.”
Lục Hoài Kỳ làm ra vẻ “giờ thì hiểu vì sao ta cứ quấn lấy ngươi chưa, ta chỉ là vâng lệnh làm việc thôi” đầy đắc ý.
Tôn thị cười bảo: “Đừng khách sáo làm gì, Hoài Kỳ, dẫn các muội muội đến ra mắt Tiểu Thất đi!”
Thì ra đây là bữa tiệc xem mắt ngầm?
Tĩnh Bảo vội vàng chỉnh lại áo quần, ngồi nghiêm chỉnh.
“Đây là Ngũ biểu muội, Lục Cẩm Vân. Đây là Lục Cẩm Nguyệt, Lục biểu muội. Còn đây là Thất biểu muội, Lục Cẩm Ngọc.”
Lục Hoài Kỳ thừa lúc không ai chú ý, nhanh chóng đá vào mũi giày Tĩnh Bảo, ra hiệu: chọn đi, thích ai thì nói một tiếng, sau này làm dâu nhà ngươi, cũng coi như phù sa không chảy ruộng ngoài.
Mồ hôi lạnh sau lưng Tĩnh Bảo túa ra, ánh mắt chẳng dám ngó nghiêng, chỉ cúi đầu hành lễ.
Ba vị cô nương, má ai nấy đều ửng đỏ, hành lễ xong lập tức lui về chỗ, nhưng lại len lén nhìn Tĩnh Bảo.
Một thiếu niên tuấn tú nhường ấy, lại học hành giỏi giang, hỏi thử có cô nương nào mà không động lòng?
Huống chi, hắn là trưởng tử của đại phòng Tĩnh gia, tương lai sản nghiệp Tĩnh gia, chẳng phải đều về tay hắn cả sao?
Lưu di nương ngồi dưới Tôn thị, trông thấy cảnh này thì không khỏi đau lòng.
Giá như con gái mình còn sống, há lại để những người này tới lượt?
Lúc ấy, có người bên hầu gia đến báo: khách đã về, mời biểu thiếu gia tới thư phòng nói chuyện.
Tĩnh Bảo lập tức đứng dậy cáo lui.
Lục Hoài Kỳ như keo dính chặt, lập tức bám theo, ghé sát tai nàng, thần thần bí bí nói: “Ngũ muội đẹp người; Lục muội tính nết tốt; Thất muội mê đọc sách.”
Tĩnh Bảo dừng bước, liếc hắn: “Lục Hoài Kỳ, ngươi có thể làm chuyện gì đứng đắn một chút được không?”
“Thế nào mới là chuyện đứng đắn?”
Lục Hoài Kỳ nghĩ giúp Tiểu Thất làm mai chẳng phải là chuyện đứng đắn sao!
Hết nói nổi!
Xem ra những lời nàng từng dạy, hắn đều nghe như gió thoảng bên tai.
Tĩnh Bảo vô cùng thất vọng, Lục Hoài Kỳ thấy vậy lập tức vội vàng biện hộ: “Ngươi đừng nói vậy, gần đây ta thật sự có làm chuyện đứng đắn.”
“Vậy nói nghe thử xem!”
Lục Hoài Kỳ hạ giọng: “Hôm đám tang họ Thạch, ta đã cho người rắc dầu đồng lên đường từ sớm. Rắc ít quá, chứ không thì quan tài họ Thạch thể nào cũng lật nhào!”
Nghĩ đến chuyện này, Lục Hoài Kỳ lại thấy tiếc, nghĩ mình vẫn còn quá non gan.
Tĩnh Bảo nghe xong thì trợn tròn mắt.
Thôi được!
Quả thực cũng tính là chuyện đứng đắn, nếu như Thạch Thượng thư kia không nghi ngờ.
…
Con trai vừa đi khỏi, Lục thị lập tức liếc nhìn Tôn thị, Tôn thị lập tức hiểu ý, cho ba cô nương lui trước.
Trong nội đường chỉ còn lại hai người.
Lục thị thẳng thắn: “Ý của huynh tẩu ta đều hiểu cả, chỉ e phải tạm hoãn một thời gian.”
Tôn thị ngạc nhiên: “Là vì Tiểu Thất không ưng ý sao?”
Lục thị mỉm cười: “Hôn nhân đại sự vốn do cha mẹ định đoạt, đâu đến lượt nó nói có ưng hay không. Chỉ là đứa bé này hiện giờ chỉ một lòng nghĩ đến học hành. Trong phủ chỉ có mỗi nó là con trai, gánh nặng trên vai nặng hơn người khác, đó là điều thứ nhất.”
Tôn thị biết em dâu phải sống trong cảnh khó khăn ở Tĩnh gia, cũng biết ngày mai nàng phải trở lại Lâm An là vì chuyện gì, bèn gật đầu: “Muội nói rất có lý.”
Lục thị liếc nhìn Lưu di nương, nói tiếp: “Điều thứ hai, nó nói muốn để tang cho Tứ cô nương hai ba năm.”
Một người có tình có nghĩa!
Mắt Tôn thị lập tức đỏ hoe, lại bắt đầu tiếc vì không sinh thêm một đứa con gái.
Lưu di nương thì rơi nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây, trong lòng xót xa vì nàng con gái bạc mệnh.
Hai người họ đâu có biết, Lục thị muốn trì hoãn ba năm là vì với ba vị cô nương kia, nàng chỉ thấy được vẻ ngoài, chứ chưa nhìn rõ tâm tánh bên trong.
Làm dâu nhà họ Tĩnh, thứ nhất phải cam tâm tình nguyện, thứ hai phải vững vàng nhẫn nhịn, thứ ba là kín miệng.
Ba điều ấy, thiếu một cũng không được.
Năm đó chọn Tứ cô nương, là vì khi ấy lão phu nhân còn sống, có thể nắm chắc cục diện, mà tính tình Tứ cô nương lại điềm đạm.
Giờ lão phu nhân không còn, mọi việc đều phải tính toán cẩn thận hơn.
Lục thị đã quyết định, sẽ dùng ba năm thời gian để chọn cho con trai một người vợ xứng đáng. Còn chuyện con cái sau này…
Lục thị nhếch môi cười, bà cũng đã có tính toán riêng từ lâu!
…
Bên kia.
Cố Trường Bình xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn, thấy ba chữ “Tụy Ngọc Hiên” trên biển hiệu được viết bằng nét bút cứng cáp mạnh mẽ, đây là một tiệm ngọc lâu đời.
Tiểu nhị vội ra đón, cung kính nói: “Cố gia, người ấy đã tới rồi.”
Cố Trường Bình liếc nhìn Tề Lâm, Tề Lâm lập tức lấy ra hai lượng bạc vụn, ghé tai dặn nhỏ: “Canh chừng kỹ đằng trước.”
“Đa tạ gia ban thưởng!”
Cố Trường Bình được người dẫn vào trong tiệm, chắp tay sau lưng, bước lên lầu hai, trên đó là một phòng trà vô cùng thanh nhã.
Có thiếu nữ đang đứng trước cửa sổ, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng rọi xuống thân mình nàng, cảnh tượng ấy tựa như mộng ảo.
Cố Trường Bình sững bước, lặng lẽ nhìn.
Thiếu nữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, ngước mắt nhìn hắn. Đôi môi đỏ hé, ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Đó là: Tô Uyển Nhi.