Ánh mắt Cố Trường Bình rời khỏi người nàng, ngồi xuống giường trúc. Tiểu nhị mang trà nóng cùng điểm tâm vào, rồi nhẹ nhàng khép cửa lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Tô Uyển Nhi nhận ra Cố Trường Bình không còn nhìn nàng chăm chú như trước, trong lòng có chút không vui, bèn ngồi xuống mép giường đối diện.
Ở giữa giường trúc đặt một bàn cờ, trên đó còn vương vài quân cờ, hiển nhiên là một ván cờ dang dở. Chơi cờ tàn vốn là sở thích của huynh trưởng Tô cô nương Bỉnh Văn.
Tụ Ngọc Hiên cũng là sản nghiệp riêng của Tô Bỉnh Văn.
Tô gia con cháu thưa thớt, chỉ có một trai một gái. Tô Bỉnh Văn là con vợ cả, còn Tô Uyển Nhi là con thiếp sinh.
Khi nàng ba tuổi, mẹ mất vì bệnh, Tô Uyển Nhi được đưa về nuôi bên cạnh chính thất, được dạy dỗ như con gái chính thất.
Dưới gối Tô Thái phó vốn lạnh lẽo, ông thường dạy nàng đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.
Tô Uyển Nhi lại thông minh lanh lợi, học một hiểu mười, chỉ cần giảng là thấu, lâu dần, nàng lập tức mang danh “đệ nhất tài nữ Kinh thành”.
Kiếp trước, Cố Trường Bình cũng vì tài học ấy mà động lòng, đã sa vào rồi thì không thể dứt ra.
Nhưng nay...
Cố Trường Bình thấy nàng cầm vài quân cờ trong tay nghịch chơi, trong lòng cười nhạt.
Hắn vẫn im lặng uống trà, còn Tô Uyển Nhi thì cuối cùng không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Vì sao thấy ta, lại chẳng nói lấy một lời?"
Cố Trường Bình hơi nhướng mày: “Không biết nên nói gì cả."
Tô Uyển Nhi ngỡ hắn còn giận chuyện trước kia, thở dài: “Ta cũng chẳng ngờ cha lại không đồng ý chuyện hôn sự giữa chúng ta. Trước nay ông đối với chàng như con rể, vậy mà chuyện này lại..."
Cố Trường Bình nghe mà lòng đau như dao cắt.
Là tiên sinh không đồng ý ư?
Rõ ràng là chính nàng không muốn, còn cố tình nhắc đến chuyện cũ giữa Cố gia và triều đình trước mặt Tô phu nhân.
Tô phu nhân vốn nhát gan sợ phiền, năm xưa khi hắn được đưa vào Tô phủ, bà sợ vạ lây nên lấy cái chết ra uy h**p.
Chỉ tiếc Tô tiên sinh hoàn toàn không bị lay động.
Lần này cũng vậy, bà ta lại đem cái chết ra doạ dẫm.
Tô tiên sinh nghĩ bà là người đầu gối tay ấp suốt nửa đời người, lại biết hắn và Thập Nhị lang đều có lòng với Tô Uyển Nhi, sợ hai người vì nàng mà trở mặt, nên rốt cuộc không cho phép ai cả.
Kiếp trước, hắn vì tình mà mê muội, tuyệt giao với ân sư, đoạn nghĩa với Thập Nhị lang, tuy nắm quyền khuynh thiên hạ, nhưng chỉ là kẻ cô độc, đến khi chết cũng là người kia đến thu dọn tàn cục.
Nghĩ đến đây, nét mặt Cố Trường Bình trở nên nghiêm túc, giọng cũng trầm xuống: “Tiên sinh có nỗi lo của tiên sinh. Nàng cũng nói, ông xem ta như con rể, cha mẹ thương con, ắt phải tính lâu dài, có lẽ ông đã nhìn thấy điều gì đó mà chúng ta không thấy, vì vậy... chúng ta không nên gặp nhau nữa."
Vừa dứt lời, nước mắt Tô Uyển Nhi lập tức rơi như mưa, nức nở: “Vậy bao năm tình nghĩa giữa chúng ta, cứ thế mà xóa bỏ sao?"
Tình nghĩa ư?
Trong đầu Cố Trường Bình nhanh chóng hiện lên biết bao ký ức, mỗi một chuyện đều như mũi dao c*m v** tim, nhắc nhở hắn:
Tất cả... đều là giả dối.
Trong lòng nàng, vốn chẳng có hắn, cũng chẳng có Thập Nhị lang. Họ chẳng qua chỉ là những quân cờ trong tay nàng, bị nàng thao túng để che đậy bí mật không muốn ai biết của bản thân.
"Cứ thế mà xóa bỏ đi!"
Cố Trường Bình quay đầu lại, nhìn nàng sâu thẳm: “Hôm nay là lần cuối ta gặp riêng nàng. Về sau, đừng gửi thư cho ta nữa."
Một tiếng “bốp” vang lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ.
Tô Uyển Nhi mắt ngấn lệ, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ không thể tin nổi: “Tử Hoài, chàng không cần ta nữa… vậy trái tim này của ta… phải đặt ở nơi đâu đây?"
Bàn tay đang cầm chén trà của Cố Trường Bình bỗng siết chặt lại.
Đó, nhìn thì yếu đuối đáng thương, thật ra lại thâm độc đến tận xương. Chỉ hai câu đơn giản đã có thể khiến người khác sống chết khó phân. Diễn kịch thật giỏi.
Đám đào kép trên sân khấu còn không sánh bằng.
Cố Trường Bình đặt chén trà xuống, điềm tĩnh nhìn nàng: “Tô cô nương, trước đây là ta vọng tưởng, nếu từng mạo phạm, xin nàng thứ lỗi. Về sau sẽ không tái phạm. Còn trái tim Tô cô nương nên đặt ở đâu… đương nhiên là nơi vị hôn phu tương lai của nàng."
Tô Uyển Nhi kinh ngạc đến mức quên cả khóc, chỉ thấy người đàn ông trước mặt xa lạ đến lạ thường, như thể đã biến thành một người khác.
Không đúng… ngũ quan vẫn là ngũ quan ấy…
Cố Trường Bình đứng dậy, hờ hững nói: “Ta xin phép cáo từ. Phiền cô nương thay ta gửi lời hỏi thăm tới tiên sinh và Bỉnh Văn. Vì tránh điều tiếng, ta không tiện đến gặp. Đợi ngày cô nương xuất giá, ta sẽ đến bái tạ."
Ầm!
Tựa như sấm đánh ngang tai!
Thân hình Tô Uyển Nhi chao đảo, cắn răng, không màng tất cả lao tới, khi Cố Trường Bình vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, nàng từ sau ôm chầm lấy hắn.
"Tử Hoài! Ta không cho chàng đi!"
Thân hình Cố Trường Bình khựng lại, lạnh giọng: “Tô cô nương, xin tự trọng."
Nói rồi, hắn bước thêm một bước, không ngoảnh đầu, rời đi.
Tay Tô Uyển Nhi rơi vào khoảng không, vẻ mặt hoang mang.
Rốt cuộc là sao?
Sai ở đâu?
Hay là… có người đàn bà khác quyến rũ hắn?
Nghĩ đến đây, vẻ mờ mịt trên gương mặt nàng lập tức tan biến, quát lên: “Người đâu!"
“Tiểu thư!” Tỳ nữ thân cận là Lạc Tuyết vội vã chạy lên lầu.
“Phái người đi điều tra xem gần đây Cố phủ có gì động tĩnh không? Nhất là xem bên cạnh Cố Trường Bình có nữ nhân nào không?”
“Đại nhân đối với tiểu thư một lòng một dạ, bên người đến một tiểu thiếp cũng không nạp, chắc là không có nữ nhân đâu ạ!”
Tô Uyển Nhi nghe xong càng thấy tức nghẹn.
Nếu không có hồ ly tinh nào khác, sao Cố Trường Bình lại đối xử với nàng như vậy?
“Ta bảo ngươi đi tra thì cứ đi mà tra!”
Lạc Tuyết không dám nói thêm, vội trả lời: “Dạ!"
…
Cố Trường Bình rời khỏi Tụ Ngọc Hiên, ngồi kiệu hồi phủ, chợt nhớ ra con phố này là hẻm Thạch Nhai, lòng chợt xao động, bèn vén góc rèm kiệu lên nhìn.
Thật khéo, chỉ cách mấy căn cửa tiệm, đã thấy Lầu Ngoại Lâu, tám gian cửa lớn thoáng rộng, chia thành hai tầng. Cửa ra vào chạm hoa điêu khắc, vừa nhìn đã biết là tay nghề phía Nam.
Hẻm Thạch Nhai là phố buôn bán đồ cổ và châu báu, khách lui tới đều là nhà có của trong Kinh thành, người thường chẳng ai mở tửu lâu ở nơi yên tĩnh thế này, bởi chẳng có mấy ai qua lại.
Nhưng Lầu Ngoại Lâu lại làm ăn rất phát đạt, những người ăn ngán thịt cá trong thành đều chịu khó vòng đến đây để thưởng thức món ăn miền Nam.
Thêm nữa, hẻm Thạch Nhai gần nước, trên sông có vài con thuyền nhỏ, đèn lồng treo thưa thớt, dưới ánh trăng lại trở nên thơ mộng vô cùng.
Chỉ thế cũng đủ thấy đầu óc Tĩnh Bảo quả thực rất linh hoạt.
Vừa định buông rèm, thì một cỗ xe ngựa đã đỗ ngay trước cửa tiệm. Người bước xuống xe không ai khác, là “Tĩnh Bảo” mà hắn vừa nhắc đến.
Tĩnh Bảo chỉnh lại áo quần, cùng quản sự vừa ra đón nhỏ giọng trò chuyện. Quản sự gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng lại lên tiếng đáp một hai câu.
Cố Trường Bình nhìn thấy thì lập tức cảm thấy bực bội, buông rèm xuống.
Tĩnh Bảo cảm giác hình như có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một cỗ kiệu đang khuất xa.
“Được rồi, yêu cầu của ta chỉ bấy nhiêu, các ngươi tranh thủ làm cho kịp.”
“Thất gia, quản lý và tiểu nhị thuê từ đâu?”
“Chuyện này không cần các ngươi bận tâm, ta điều người từ phương Nam đến, đều là người quen tay, ổn định xong lập tức có thể bắt tay vào việc.”
Dặn dò xong, Tĩnh Bảo không nán lại thêm, nắm tay A Man bước lên xe.
Trong xe, Lục thị đưa trà ấm đến, hỏi: "Nhị cữu gọi con vào thư phòng, dặn dò điều gì thế?"