Người đàn ông ngồi trong xe lăn, đôi mắt sáng như sao trời, dung mạo nho nhã, chẳng vương chút sát khí.
Ngón tay thon dài của hắn chỉ về phía trước, phía sau, Lăng Nguy giơ cao cờ Huyền Thiết phất mấy cái.
Đội quân Huyền Thiết cưỡi chiến mã đồng loạt lao đi, móng ngựa giẫm lên tuyết trắng bắn tung lên trời. Ngay sau đó, họ đồng loạt rút đao sau lưng ra, chém thẳng vào đội quân của người Khương với tốc độ nhanh nhất.
Trong ánh đao bóng kiếm, Định Bắc hầu bị ném vào trong một chiếc xe ngựa rộng rãi.
Ông ta loạng choạng bò dậy, vén rèm lên nhìn ra ngoài…
Một màu tuyết trắng, một màu máu đỏ.
Còn người ngồi trên xe lăn, khoác áo bào màu nhạt, ngồi thẳng tắp, không hề áp bức, không lộ sát ý, trái lại lại có một loại trầm tĩnh xa rời huyết chiến.
Rất lâu sau, tiếng chém giết mới dần yếu đi.
Người kia quay đầu lại, bên môi là một nụ cười hờ hững: “Lão hầu gia, đã lâu không gặp!”
Nụ cười bên môi hắn khiến Định Bắc hầu sững người, quát lớn: “Cố Trường Bình, sao ngươi lại ở đây? Tới Biên Sa là có ý gì?”
Cố Trường Bình ra hiệu cho người đẩy xe lăn lại gần, khẽ khàng mân mê mấy ngón tay, bộ dáng thảnh thơi: “Lão hầu gia phải nói là, Cố Trường Bình, may mà ngươi có mặt ở đây mới đúng.”
“Ngươi…” Định Bắc hầu nghẹn họng, khó chịu đến mức tức ngực.
Lúc này, Cố Dịch đi tới, cúi người nói: “Gia, người Khương đã rút.”
Cố Trường Bình: “Quét dọn chiến trường, tìm một nơi ấm áp, ta muốn mời lão hầu gia uống chén trà nóng.”
“Rõ!”
…
Giữa sa mạc mênh mông, xe ngựa của Cố Trường Bình là nơi ấm áp nhất.
Trong xe lót một lớp
lông cừu dày mềm, một chiếc lò đất đỏ đang đun tuyết sạch lấy nước, dạ minh châu đặt trên bàn nhỏ, bên cạnh là hai chén trà.
Nước sôi, pha trà.
Cố Trường Bình chỉ vào chén trà: “Đây là trà sâm đặc biệt của Bắc phủ, bổ khí rất tốt, mời hầu gia nếm thử.”
“Cố Trường Bình!”
Định Bắc hầu nhịn không nổi nữa, quát lớn: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, tới Biên Sa làm gì? Là vì Thanh Sơn sao?”
Hoàng đế nhìn thấu chuyện gì thì Cố Trường Bình không thể không hiểu rõ. Cuộc chiến cuối cùng giữa Đại Tần và Bắc phủ, là giữa quân Huyền Thiết và Từ gia quân.
“Nếu đúng là như vậy thì mẹ nó, ngươi nằm mơ giữa ban ngày rồi!”
Định Bắc hầu giơ tay chỉ về phía phủ tướng quân: “Cả nhà họ Từ chúng ta, quyết không phản bội…”
“Cả đời họ Từ các ngươi đều kẹt trong cái vỏ gọi là vẹn toàn trung hiếu.”
Cố Trường Bình lạnh lùng cắt lời: “Nhưng trong số những nam nhi xuất sắc nhất họ Từ, có bao nhiêu người được chết yên lành? Dùng mạng của họ để giữ lấy danh tiếng vẹn toàn trung hiếu cho dòng tộc, tính toán hay thật!”
“Cố Trường Bình, ngươi đúng là nghịch thần tặc tử, ta…”
“Lão hầu gia lo lắng mục đích của ta, là không tin tưởng vào cháu ngài, hay là không tin tưởng người trên ngai vàng kia?”
Cố Trường Bình bật cười: “Lão hầu gia dốc lòng rèn một thanh kiếm bén suốt hai mươi năm, lại nghĩ nó dễ lệch hướng vậy sao? Là ngài xem thường Từ Thanh Sơn, hay đánh giá ta quá cao?”
Định Bắc hầu bị hắn chặn họng đến á khẩu.
Cố Trường Bình ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm, cười nói: “Lão hầu gia còn nhớ chuyện năm xưa Từ Thanh Sơn bị Phác Chân Nhân sỉ nhục, ngài gấp đến độ chạy tới phủ ta, hỏi ta phải làm sao không?”
Định Bắc hầu cảnh giác nhìn hắn, hoàn toàn không đoán được hắn nhắc lại chuyện cũ này là có ý gì.
“Theo ta được biết, Phác Chân Nhân đối với cháu ngài là lễ trước binh sau, lời hay nói hết, đồ quý cũng tặng, chỉ thiếu điều chưa quỳ xuống cầu hắn thôi, mà cháu ngài vẫn không động lòng.”
Cố Trường Bình nói: “Một người nếu bản tính chất phác, tâm tính vững vàng thì khả năng bị dụ dỗ lệch đường gần như bằng không.”
Định Bắc hầu trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt không lộ: “Đã hiểu rõ như vậy thì ngươi còn đến Biên Sa làm gì?”
Để gặp một người;
Muốn được thấy nàng một lần;
Muốn ôm nàng vào lòng;
Muốn nói bên tai nàng một tiếng “cảm ơn”.
Ánh mắt Cố Trường Bình loé lên một tia dịu dàng, thoáng qua nhanh đến mức Định Bắc hầu không tài nào nắm bắt.
“Ta đến làm gì, không cần báo với lão hầu gia. Cứu ngài chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lát nữa uống xong chén trà này, mời ngài lên đường, cứ xem như chưa từng gặp ta. Đừng để chuyện truyền về kinh thành, khiến Hoàng thượng sinh nghi, làm hỏng mất cái gọi là vẹn toàn trung hiếu của nhà họ Từ.”
Nghe thấy ý châm chọc trong lời hắn, Định Bắc hầu chẳng thèm để tâm, trái lại còn mở miệng: “Cố Trường Bình, nể tình xưa, ta tự cho mình quyền làm người già, nói thêm vài lời.”
“Mời hầu gia cứ nói.”
Định Bắc hầu hất mạnh rèm xe, chỉ vào những thi thể bên ngoài: “Ngày sau nếu hai quân giao chiến, người nằm xuống đó… sẽ không phải là người Khương.
Ngươi vì nhà họ Cố, ôm hận trong lòng, thông đồng với Bắc phủ, khởi binh tạo phản, người chịu khổ là bách tính, người chịu thiệt là đám binh lính.
Dân chúng ly tán, ngươi có yên lòng không? Những binh lính đó trên có cha mẹ, dưới có vợ con, chỉ vì tư lợi của ngươi mà mất mạng, mấy thứ thánh hiền ngươi đọc đều nuốt vào bụng chó hết rồi sao?”
Định Bắc hầu càng nói càng kích động: “Cố Trường Bình, nghe ta khuyên một câu, buông đao đồ tể, quay đầu là bờ. Ngươi hãy khuyên Hạo vương chịu hàng đi!”
“Hàng?”
Cố Trường Bình nghiêng người tới gần, thấp giọng nói: “Người Khương ấy, họ cũng có cha mẹ huynh đệ, có vợ con, họ sinh ra nơi sa mạc, cả đời đấu tranh để sống sót. Nếu không phải vì sống, ai tình nguyện liều mạng ra chiến trường?
Thứ họ cướp không phải giang sơn xã tắc, mà là miếng ăn, ngụm nước. Hầu gia ngài tự nhận là có đại nghĩa, nhưng khi cầm đao lên, không hề có chút từ tâm, vì sao vậy?”
Cố Trường Bình mỉm cười, lắc đầu: “Vì ngài chỉ có hai lựa chọn: hoặc là ngài chết, hoặc là họ chết. Nếu Hạo vương không phản thì con đường sống của người sẽ ra sao?
Trong sa mạc, chỉ có sói vương giành thắng qua chiến đấu mới có thể dẫn dắt bầy sói, không bị những loài khác ức h**p. Súc sinh là vậy, con người cũng không khác.”
Cố Trường Bình dừng lại chốc lát: “Gió lạnh rồi nóng, cây khô rồi xanh, vinh suy thay đổi, kẻ mạnh sống sót.”
Định Bắc hầu bất chợt ngẩng lên nhìn hắn. Khuôn mặt này rõ ràng vẫn là gương mặt năm xưa, nhưng sao hắn lại thấy xa lạ đến thế?
Hoàng đế không còn là thiên tử trời ban, sao đến miệng hắn lại biến thành “kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết”?
“Lão hầu gia, đêm dài lắm mộng, ta sẽ cử hai người đưa ngài đến Sơn Hải quan.”
Ngài tưởng ta muốn ngồi nghe ngài nói nhăng nói cuội à?
Định Bắc hầu giận đến mức nhảy xuống xe ngựa, đi được vài bước lại quay đầu hừ một tiếng: “Ân cứu mạng, ta xin nhận. Nhưng ngày sau nếu Từ gia quân đụng độ với quân Huyền Thiết, ta tuyệt đối không nương tay.”
“Không cần nương tay.”
Cố Trường Bình chắp tay: “Hầu gia bảo trọng.”
“Hừ!”
Định Bắc hầu vác đao lớn, xoay người leo lên ngựa.
“Gia!”
Cố Dịch nhìn theo bóng lưng ông lão đã ngoài sáu mươi, cau mày nói: “Ông ta nói sẽ không nương tay, chẳng lẽ Hoàng đế còn định cho ông ta ra trận?”
Cố Trường Bình trầm mặc hồi lâu, trả lời: “Liêm Pha già rồi, còn ăn nổi không? Ai nỡ để một lão tướng ra trận chịu chết?”
“Ta cũng nghĩ là không!”
Cố Dịch thở ra một hơi: “Gia, vậy giờ chúng ta đi tiếp hay…”
“Đóng trại tại chỗ, thủ vững nơi này.”
“Phải đợi đến bao giờ đây?”
“Sẽ không lâu đâu!”
“Haiz… Thất gia họ khó khăn lắm mới tới được đây, sao không ở lại thêm chút?”
“Vì…”
Giữa đôi mày Cố Trường Bình hiện lên vẻ nghiêm trọng đã lâu không thấy.
“Chuyến này, nàng vốn không nên đến.”