Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 657

“Khởi bẩm! Kẻ địch đã bị đẩy lui!”

“Khởi bẩm! Đại tướng quân thống lĩnh một ngàn binh mã, truy đuổi ba trăm dặm!”

“Khởi bẩm! Đại tướng quân truy đến thành Ma Quỷ thì gặp phục kích, cánh tay bị trúng tên lạc!”

“Khởi bẩm! Đại tướng quân toàn thắng, lập tức hồi doanh!”

Quân lệnh cuối cùng truyền về từ tiền tuyến, lúc này tim Tĩnh Bảo mới tạm thời buông xuống đôi chút.

“A Nghiễn, ta chợp mắt một lát. Nếu tướng quân trở về, lập tức gọi ta dậy.”

“Rõ!”

Tĩnh Bảo vừa nghiêng đầu đã gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ mê mệt.

Trong mơ màng, nàng nghe thấy ngoài nhà có tiếng bước chân. Cố gắng hé mắt ra, thì trông thấy Từ Thanh Sơn đã cởi bỏ giáp trụ, sải bước đi vào phòng.

“Tướng quân, chậm một chút! Cẩn thận vết thương!”

Từ Thanh Sơn quay đầu trừng quân y một cái, rồi vừa xoay người lại thì thấy Tĩnh Bảo đã lảo đảo đứng dậy: “Về rồi sao? Bị thương ở đâu? Để ta xem một chút!”

“Xót ta sao?” Từ Thanh Sơn nhếch môi cười.

Tĩnh Bảo không để ý đến hắn, chỉ ra hiệu với quân y bằng ánh mắt.

Quân y kia đã hầu hạ Từ Thanh Sơn được mấy tháng, cũng hiểu rõ tính tình hắn, lập tức ép hắn ngồi xuống giường đất.

“Tướng quân, cởi áo ra đi.”

Từ Thanh Sơn vừa cởi áo vừa cười: “Thân thể bản tướng quân cường tráng, không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy. Ẻo lả, ra ngoài đi.”

“Ta chưa từng thấy sao?”

Tĩnh Bảo bật cười tức giận: “Ai giữa mùa đông chỉ mặc mỗi cái khố chạy tới trai xá của ta? Ta chỉ xem vết thương, không nhìn ngươi!”

“Chỉ sợ ngươi nhìn rồi không kìm lòng nổi, muốn nhào tới!”

“Ngươi là bướm chắc? Ta phải nhào tới?”

Tĩnh Bảo trừng hắn một cái: “Quân y, nhanh!”

Vết thương nằm ở cánh tay trái, bị tên bắn xuyên, may mà không trúng xương. Tĩnh Bảo thấy môi trên môi dưới của Từ Thanh Sơn đều đã nứt nẻ, bèn xoay người rót một chén trà cho hắn.

Từ Thanh Sơn uống một hơi cạn sạch, l**m môi rồi cười nói: “Vì có ngươi ở đây, ta mới không tham chiến tiếp. Bằng không, nhất định ta sẽ chém thẳng đến sào huyệt của chúng!”

Tĩnh Bảo nhìn vết thương ghê rợn kia, nhẹ giọng nói: “Trước tiên cứ lo cho thương thế đã, mấy chuyện đánh đánh giết giết để sau hãy tính.”

Từ Thanh Sơn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cười bảo: “Ngươi vào trong nghỉ đi, đừng đứng đây nhìn nữa. Ngươi không nhìn thì ta không đau, ngươi vừa nhìn là ta lập tức thấy đau.”

Tĩnh Bảo biết hắn sợ mình lo lắng, bèn khuyên nhủ: “Biết đau thì sau này ra trận nhớ cẩn thận hơn một chút.”

“Ẻo lả, một câu đã biết là dân ngoại đạo. Đao thương không có mắt, lên chiến trường là phải buộc đầu mình bên thắt lưng…”

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không còn nghe rõ nữa.

“Ta không sợ bị thương, chỉ là không chịu nổi nhìn huynh đệ của ta lần lượt ngã xuống. Họ đều là những người đã từng cùng ta uống rượu… Ẻo lả, có người nói lòng tướng quân như sắt đá, nhưng ta vẫn chưa tu luyện được đến mức đó…”

Tĩnh Bảo chờ một lúc, chẳng nghe được vế sau, quay đầu lại thì thấy Từ Thanh Sơn đã tựa đầu vào cạnh giường ngủ mất.

Chẳng biết từ lúc nào, giữa đôi mày hắn đã hằn lên một nếp nhăn dọc mảnh như sợi chỉ, dưới hốc mắt cũng vương hai mảng xanh xám mỏi mệt.

Tĩnh Bảo ngắm nhìn nếp nhăn ấy hồi lâu, rồi xoay người bước vào trong, nhẹ nhàng lay tỉnh Cao Triều.

Cao Triều vừa mở mắt lập tức bị vết máu trên người Tĩnh Bảo dọa cho thất sắc.

Hắn ngơ ngẩn lắc đầu: “Tĩnh Thất, ngươi không phải nhân lúc ta uống say mà đánh nhau với Thanh Sơn chứ?”

“Chỉ là bị máu từ vết thương của Thanh Sơn bắn lên.”

Cao Triều kinh hãi: “Hắn bị thương? Có nghiêm trọng không?”

“Bị thương ở cánh tay, không quá nặng. Quân y đã xử lý rồi.”

Tĩnh Bảo trầm mặc một lát, rồi nói: “Mỹ nhân, đừng nói gì nữa, chúng ta quay về thôi!”

Cao mỹ nhân cau mày: “…”

“Hắn biết Cố Trường Bình chưa chết, đã mấy lần ngắt lời ta, không cho ta nói tiếp. Thực ra trong lòng hắn cũng đã rõ phần nào.”

Tĩnh Bảo áp tay lên trán: “Hắn không nói, cũng không cho chúng ta nói, bởi vì trong lòng hắn có chúng ta. Nếu nói ra rồi, chẳng khác nào ép hắn phải đưa ra lựa chọn.

Nếu hắn bước về phía chúng ta, hắn sẽ trở thành tội nhân nhà họ Từ, khiến cho tổ tiên nhà họ Từ dưới cửu tuyền không thể yên lòng, cha hắn cũng không thể nhắm mắt.

Nếu hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nghĩa là hắn đứng đối lập với chúng ta. Đồng môn trở mặt, huynh đệ tương tàn, ngươi có nỡ không?”

Cao Triều: “Ta…”

Tĩnh Bảo đỏ hoe mắt: “Ta không nỡ, chúng ta quay về thôi.”

Có lẽ do men rượu vẫn còn tác dụng, Cao Triều nghe nàng nói bao nhiêu đó mà vẫn còn chưa tỉnh táo, ngơ ngác hỏi: “Vậy cứ giấu mãi như thế sao? Chuyện đã tới nước này rồi, có cần tiếp tục che giấu nữa không?”

Tĩnh Bảo xúc động: “Chính vì mọi chuyện đã tới nước này, cho nên ta mới…”

“Mỹ nhân, ẻo lả, mọi chuyện đã tới mức nào rồi?”

Tĩnh Bảo chợt quay đầu lại, Cao mỹ nhân cũng lập tức ngẩng đầu…

Từ Thanh Sơn vén rèm bông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng hai người.

Đây là lần đầu tiên họ thấy Từ Thanh Sơn mang vẻ mặt như vậy, như thể trong ánh mắt ấy ẩn chứa cả một tầng gỉ sắt nặng trịch.

Hắn đã đứng đó bao lâu?

Đã nghe được bao nhiêu?

Cao mỹ nhân gần như nghiến răng nói ra một câu: “Ngươi là đồ khốn, đi đứng không gây tiếng động, muốn hù chết ta sao?”

Từ Thanh Sơn nhìn hắn, chợt quay người hạ lệnh: “Truyền lệnh ta, trong vòng năm mươi trượng quanh căn nhà này, không được để một con ruồi nào bay vào!”

“Rõ, tướng quân!”

Từ Thanh Sơn bước vào trong, rèm gấm phía sau buông xuống, lay động mấy lần.

“Nói đi, chuyện đã đến mức nào rồi?”

Cao Triều thấy sắc mặt hắn không ổn, vội vã lật chăn định rời khỏi giường: “Cái đó…”

“Ngươi câm miệng!”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn chạm phải ánh mắt Tĩnh Bảo, giữa đôi mày đen thẳm chất chứa một sự dữ tợn khác thường.

“Ẻo lả, ngươi nói đi!”

“Tại sao nhất định phải để Tĩnh Thất nói!”

Cao Triều bước nhanh đến chắn trước mặt Tĩnh Bảo, chỉ mặc áo trong mỏng manh mà vẫn ưỡn ngực: “Ta dựa vào cái gì mà phải câm miệng? Từ Thanh Sơn, ngươi đừng ỷ vào việc ẻo lả mềm lòng mà bắt nạt!”

“Cao Triều!”

Từ Thanh Sơn nghiến từng chữ một, lửa giận gần như bốc lên từ mắt: “Ta bắt nạt hắn chỗ nào?”

“Đủ rồi! Đừng cãi nữa!”

Tĩnh Bảo chợt hét lên, bước ra từ sau lưng Cao Triều: “Từ Thanh Sơn, lần này chúng ta đến đây là để… lôi kéo ngươi!”

“Ngươi nói gì? Lôi kéo?”

Tay bị thương của Từ Thanh Sơn run lên, giữa mày hiện ra vẻ chấn kinh đến cực điểm.

Hắn vẫn nghĩ hai người này vượt ngàn dặm đến đây, chẳng qua chỉ để thay Cố Trường Bình cầu xin một lần.

Tâm cả hai đều đặt trên người Cố Trường Bình, hắn ta cụt chân, giả chết, cả đời này cũng không thể đường đường chính chính quay về thành Tứ Cửu, định sẵn là cô hồn dã quỷ.

Đến khi hai quân đối mặt, xin tha cho Cố Trường Bình một lần, lưu lại một mạng.

Thì ra… không phải như vậy!

Trong lòng Từ Thanh Sơn bỗng dâng lên một nỗi bất an khó nói thành lời.

“Đúng, là lôi kéo!”

Tĩnh Bảo nhíu chặt mày, đồng thời dùng ánh mắt kiên định không lùi bước nhìn thẳng vào hắn: “Tạo phản cũng có phần của chúng ta. Tiên sinh chẳng qua là gánh mọi chuyện lên người, muốn bảo vệ bọn ta.”

“Chúng ta?”

Từ Thanh Sơn như bị ai bổ một đao giữa trán, nét mặt hiện lên hai tầng kinh hoàng: một là sửng sốt, hai là sửng sốt đến cực độ.

“Chúng ta… gồm những ai?”

“Ta, mỹ nhân, Tam Nhất, cả Uông Tần Sinh cũng có phần. Thực ra… tất cả bọn ta đều là một phần của cuộc tạo phản.”

“…”

Sắc mặt Từ Thanh Sơn lạnh như sương tuyết.

Trong mắt hắn không rõ là giận hay đau, chỉ biết cảm xúc ấy mãnh liệt như ngọn lửa đang cháy rực.

Lặng ngắt.

Trong phòng toát ra một thứ tĩnh lặng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment