“Thanh Sơn!”
Thấy vẻ mặt của Từ Thanh Sơn, Tĩnh Bảo khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, nghẹn lại nơi cổ họng.
“Năm hổ tướng Quốc Tử Giám, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ngươi… có bằng lòng đi cùng bọn ta không?”
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, tim Từ Thanh Sơn như trĩu xuống.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra ba sự thật đang bày ra trước mắt:
Thứ nhất, nhóm Tĩnh Thất đã theo Cố Trường Bình tạo phản;
Thứ hai, mục đích thực sự chuyến đi này của họ, không phải để cầu tình, mà là để lôi kéo hắn;
Thứ ba, nếu hắn đồng ý, mọi chuyện đều vui vẻ; nếu hắn từ chối, vậy thì…
Từ Thanh Sơn đột ngột siết chặt nắm tay.
Vậy thì…
Hắn là kẻ phản bội lời thề máu với huynh đệ, trở mặt thành thù, cuối cùng có khi còn phải vung đao đối địch!
“Thanh Sơn!”
Tĩnh Bảo thấy hắn mãi vẫn không lên tiếng, định đưa tay vỗ vai hắn, Từ Thanh Sơn như đoán được động tác ấy, bèn nghiêng người tránh đi.
Tay của Tĩnh Bảo lập tức khựng lại giữa không trung.
“Ẻo lả, tại sao?” Từ Thanh Sơn hỏi.
Sắc mặt Tĩnh Bảo trắng bệch đến lạ thường.
Suốt cuộc đời này, nàng có thể nói là sống không thẹn với lòng, không thẹn với bất kỳ ai. Nhưng duy chỉ có người đàn ông trước mặt, nàng thấy áy náy.
Cảm giác ấy không chỉ vì việc tạo phản, mà còn vì tình cảm sâu sắc, mãnh liệt, kéo dài và cả đời nàng không thể đáp lại sự yêu thích của hắn.
Tình cảm ấy khác với Lục Hoài Kỳ.
Người kia biết thân phận thật của nàng, là nam nữ h**n **, là thiên tính tự nhiên.
Còn người này, từ đầu đến cuối đều bị che mắt.
Chính vì thế, tình cảm ấy lại càng khiến nàng khó gánh nổi hai chữ: đơn thuần.
Hắn thích con người nàng một cách đơn thuần, không liên quan đến giới tính.
Dù nàng là đàn ông, không sinh được con, hắn vẫn nguyện vì nàng mà liều mình chiến đấu.
Từ Thanh Sơn, ta lấy gì để đáp lại tình cảm ngập tràn của ngươi?
Tĩnh Bảo không hiểu vì sao, ngực nàng chợt nhói đau.
Trước kia nàng cũng từng yêu Cố Trường Bình đến điên cuồng mà không được đáp lại, yêu mà không có được, giống như cả đất trời chỉ còn lại mỗi nàng, niềm vui và nỗi đau đều là ác mộng một mình nàng gánh chịu.
Nàng ngẩn ngơ nhìn Từ Thanh Sơn, từ trong mắt hắn thấy rõ bóng dáng của mình. Bỗng dưng hiểu ra, lại hoảng sợ đến tận đáy lòng.
Rất lâu sau, nàng đưa tay lên, sờ đến cây trâm gỗ cài trên tóc, nhẹ nhàng rút ra.
Một mái tóc dài như thác nước lập tức buông xõa.
“Bởi vì, người mà trước kia ngươi thấy không phải là ta thật sự. Bây giờ mới là ta.”
“Ẻo lả!”
“Tĩnh Thất!”
Hai tiếng kêu kinh hoảng đồng thời vang lên.
Giọng của Cao mỹ nhân chợt thay đổi, vội vã nói thêm: “Ngươi định làm gì vậy, xõa tóc ra như thế là muốn dùng mỹ nam kế à? Nếu Từ Thanh Sơn thật sự mắc lừa, vì ngươi mà quay sang đánh nhau với Cố Trường Bình thì sao? Ngươi còn thấy tình hình chưa đủ loạn hả?”
Tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt.
Tĩnh Bảo từ trong ra ngoài đều bị dội cho thấu tim, lúc này mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngốc nghếch.
Nếu bây giờ nàng thừa nhận thân phận thật, với “tà niệm” của Từ Thanh Sơn đối với nàng, hắn nhất định sẽ không chịu dừng lại, thế nào cũng phải sống mái với Cố Trường Bình.
Giang sơn, mỹ nhân;
Mỹ nhân, giang sơn.
Từ xưa đến nay, đều là thứ đàn ông yêu thích nhất. Dù nàng không phải “hồng nhan hoạ thủy”, cũng sẽ bị mang danh “hồng nhan hoạ thủy”.
Càng nghĩ, Tĩnh Bảo càng thấy hành động vừa rồi của mình thật nực cười. Nàng bèn đưa tay ra, cây trâm gỗ nằm yên trong lòng bàn tay.
“Trên trâm có vết máu, là của hắn.”
Tĩnh Bảo nghẹn ngào: “Ta giữ lại nó, là để mỗi lúc nhìn thấy vết máu này thì nhắc nhở bản thân: chỉ một chút máu của hắn thôi mà ngươi đã đau đến sống không bằng chết, nếu hắn chết thật, ngươi còn sống nổi không?
Từ Thanh Sơn, thật ra có một chuyện ta đã lừa ngươi, trong bốn người bọn ta, chỉ có ta là cam tâm tình nguyện theo Cố Trường Bình tạo phản, ba người kia đều bị ta ép buộc.”
Toàn thân Từ Thanh Sơn căng lên như sắt, ánh mắt hừng hực, giận dữ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Chẳng lẽ những lời ta nói đều uổng phí rồi sao? Hắn là nghịch thần tặc tử!”
“Ta vẫn thích nghịch thần tặc tử ấy! Dù hắn lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng theo!”
Tĩnh Bảo nghiến răng: “Thanh Sơn, ta đi ngàn dặm xa xôi đến đây, là muốn ép ngươi một lần, cầu ngươi vì tình nghĩa xưa, đừng đối đầu với hắn. Hắn không thể xảy chuyện, ngươi cũng không thể!”
Nước mắt rơi lã chã từ mắt Tĩnh Bảo.
“Ngươi cũng không thể xảy chuyện, Thanh Sơn, chúng ta là năm hổ tướng Quốc Tử Giám, từng kết nghĩa bằng máu. Chúng ta… chúng ta…”
“Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ thì không thể thiếu một người, không thể bỏ một người.”
Cao Triều bước lên một bước, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có trong đời nói: “Thanh Sơn, đi cùng bọn ta được không? Dù ta phải cầu xin ngươi. Ngươi biết đấy, ta là con trai độc nhất của Trưởng công chúa, cả đời này chưa từng mở miệng cầu xin ai.”
Mẹ kiếp!
Sao càng nói càng muốn khóc thế này!
Cao Triều âm thầm khinh bỉ chính mình, ép nước mắt sắp trào ra trở vào.
“Ngươi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, đãi ngộ thế này mà còn không chịu ‘chết’ luôn à?”
Lời vừa dứt, nắm đấm siết chặt của Từ Thanh Sơn lập tức vung ra. Cao Triều trợn mắt, muốn tránh, nhưng không kịp.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng vang lên.
Máu từ miệng và mũi Cao Triều phun tung tóe, hắn lùi lập tức mấy bước, ngã ngồi bên mép giường.
“Họ Cao kia, lời như thế mà ngươi cũng nói ra được sao? Cố Trường Bình là ai, hắn tạo phản chống ai? Ngươi là người hoàng thất, hắn tạo phản chống lại hoàng thất, mẹ kiếp ngươi còn bênh vực hắn, có đê tiện không hả?!”
Ba chữ “đê tiện không” đúng là vảy ngược của Cao Triều.
Trong chớp mắt, hắn mất hết lý trí.
Cao Triều bất chấp máu me đầy mặt, lao tới, đẩy mạnh Từ Thanh Sơn đập vào tường.
Vết thương của Từ Thanh Sơn bị đau, cú đấm tiếp theo càng nặng hơn.
Cao Triều vốn là công tử yếu ớt mảnh mai, nhưng nghĩ đến những ngày gần đây lòng như bị bóp nghẹt, bèn liều mạng đánh trả, hai mắt đỏ bừng. Trong một lúc, hắn lại bị rơi xuống thế yếu.
“Choang…”
Chiếc bình hoa đặt trên bậu cửa vỡ tan thành từng mảnh.
Tĩnh Bảo đứng giữa cảnh hỗn loạn ấy, nước mắt đầm đìa: “Từ Thanh Sơn, ngươi đánh ta đi, ta mới là kẻ đầu sỏ!”
“Đầu sỏ cái rắm!”
Cao Triều lau máu trên mặt: “Ông đây là thích bị lôi kéo đó, thì sao?”
“Cao Triều, ngươi có thể bớt nói một câu được không!” Tĩnh Bảo suýt quỳ xuống với tổ tông này rồi.
Thấy nước mắt nàng, Từ Thanh Sơn mới nhận ra mình đã thất thố, siết nắm đấm đến kêu răng rắc.
Hắn đẩy mạnh Cao Triều ra, chẳng buồn quay đầu lại mà xông thẳng ra ngoài.
“Thằng khốn này xuống tay ác thật, suýt nữa đánh gãy sống mũi ta rồi! Haiz, ta sắp nát mặt luôn rồi, Tĩnh Thất, mau, mau lại đây xem ta có bị hủy dung không!”
Tĩnh Bảo lau nước mắt, vội vàng bước tới.
Gương mặt ấy ra sao?
Dính đầy máu, nửa bên mặt sưng như đầu heo, trán bị rách một đường, mắt cũng gần như không mở nổi.
Nước mắt như trào dâng, tất cả sự mạnh mẽ cố gắng giữ vững trong những ngày qua, trong khoảnh khắc này hoàn toàn vỡ vụn. Nước mắt Tĩnh Bảo rơi càng dữ dội hơn.
“Ta còn chưa chết đâu, để dành nước mắt cho ngày nào ta duỗi chân nhắm mắt thì hẵng khóc!”
“…”
“Tĩnh Văn Nhược, ngươi đừng khóc nữa được không, mẹ kiếp đau chết ta rồi!”
“…”
“Tổ tông ơi, Cố Trường Bình không có ở đây, ta thì đang đau thấu trời, chẳng dỗ nổi ngươi đâu, ngoan nào!”
Tĩnh Bảo cũng muốn ngừng khóc, nhưng biết làm sao đây!
Đâm người một nhát.
Cú đấm kia lẽ ra phải giáng vào mặt nàng.
Hắn không nỡ.
Cao Triều trở thành bao cát trút giận.
Nhưng nàng lại thà rằng cú đấm đó đánh vào mặt mình.
Chỉ có như vậy, cảm giác áy náy trong lòng nàng… mới có thể bớt đi một chút, rồi lại một chút nữa…