Tuyết trắng phủ đầy đất, Từ Thanh Sơn lặng lẽ bước đi trong làn tuyết, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện lên đôi mắt đẫm lệ của tên ẻo lả kia.
Cú đấm ấy, lẽ ra hắn nên giáng thẳng vào mặt y, cuối cùng lại không nỡ.
Tại sao lại không nỡ?
Rõ ràng người đáng bị đánh nhất là y.
Đám gia nhân trong phủ tướng quân thấy hắn thế kia, mặt mày ai nấy tái mét, chẳng ai dám đến gần.
Trong lòng như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không có chỗ phát tiết, hắn bèn nằm vật xuống đất, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bầu trời đêm.
Cánh cửa trong tim kêu “két” một tiếng, mở ra một khe nhỏ, hắn len vào trong đó, nhìn thấy cái bóng của chính mình ẩn sâu trong góc tối.
Trên gương mặt cái bóng kia, viết rõ mấy chữ: đố kỵ và không cam lòng.
Phải rồi!
Với Cố Trường Bình, hắn đố kỵ từ tận đáy lòng.
Đố kỵ dung mạo, tài hoa, học thức, phong thái của y; đố kỵ y đối mặt với mọi chuyện đều không kinh không hoảng, bình thản như mây, dễ như trở bàn tay.
Bề ngoài y không có chút sắc sảo, nhưng chỉ có Từ Thanh Sơn mới biết, tất cả những góc cạnh sắc bén nơi y đều đã được năm tháng và khổ nạn mài giũa, mà càng được mài giũa, y lại càng giống một khối ngọc quý ẩm ướt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta không sao rời mắt.
Ánh sáng ấy, Cao Triều không sánh kịp, Tiền Tam Nhất không sánh kịp, còn hắn lại càng không.
Hắn từng tỉnh táo soi xét lại bản thân ngoài nỗi đau khi cha mẹ không ở bên thì đời hắn chỉ có tám chữ: cao cao tại thượng, thuận buồm xuôi gió.
So với Cố Trường Bình, chẳng khác nào trời với vực.
Thế nên, khi ẻo lả kia có ngày nói với hắn rằng, người y thích là Cố Trường Bình, hắn đã chấp nhận số phận, hắn biết mình không thể sánh bằng.
Trận chiến đầu tiên khi vào quân doanh, hắn đã thua.
Không ai biết, nguyên do thua trận là vì hắn quá nóng nảy, quá muốn chứng minh bản thân, chứng minh cho cha mẹ thấy, cho triều đình thấy, và cho cả tên ẻo lả đang ở thành Tứ Cửu kia thấy.
Thua liên tiếp ba trận, hắn đau khổ vô cùng.
Khi ấy, cha nói: đánh trận cũng như làm người, kẻ phô trương thì chỉ được bề ngoài, không thể giành thắng lợi, chỉ có kẻ biết ẩn nhẫn, bề ngoài tưởng như bình thường, nhưng thực chất bên trong lại toan tính khôn lường, con à, điều con thiếu là sự rèn luyện.
Khoảnh khắc ấy, hắn chợt nghĩ đến Cố Trường Bình.
Từ sau đó, tính tình hắn dần trầm ổn lại.
Một khi con người có mục tiêu thì cũng có động lực. Dưới sự bồi dưỡng tận tâm của cha, dòng máu chảy trong người hắn cũng thúc đẩy,?hắn mau chóng trưởng thành, trở thành một vị tướng tài xứng đáng.
Hắn từng nghĩ, dù không thể đạt đến tầm cao như Cố Trường Bình, chỉ cần theo sát y, bước theo y thì cũng chẳng đến nỗi nào.
Đến lúc đó, biết đâu trong đôi mắt của tên ẻo lả kia, cũng sẽ có bóng dáng hắn.
Nào ngờ, ngay khi hắn lấy Cố Trường Bình làm mục tiêu, dốc lòng đuổi theo thì Cố Trường Bình lại… tạo phản?
Sao y có thể phản chứ?
Hình tượng sư phụ đổ sụp trong lòng, hắn vừa đau đớn khôn nguôi, vừa ngấm ngầm dâng lên chút đắc ý, ít nhất về mặt trung hiếu, ta thắng y, kẻ ẻo lả kia dù gì cũng nên nhận ra điều đó.
Thế nhưng!
Kẻ ẻo lả kia không hề nhận ra.
Trái tim ẻo lả, từ đầu đến cuối, đều đặt cả trên người y dù y là kẻ nghịch thần tặc tử.
Đôi mắt Từ Thanh Sơn nóng bừng.
Khi hắn biết cả bốn người bọn họ đều đã đi theo Cố Trường Bình, điều khiến hắn chấn động không phải là chuyện khác, mà là: Cố Trường Bình làm sao có sức hút lớn đến thế, khiến người ta cam tâm trạng nguyện sống chết cùng y, bám theo không rời?
Vậy nên!
Cả đời này của ta… cũng không sánh được với y sao?
Từ Thanh Sơn lặng lẽ nằm đó, chẳng rõ tuyết đã bắt đầu rơi trở lại từ khi nào.
Thời tiết nơi Biên Sa vốn vậy, nắng mưa bất định, lúc trước còn đầy trời sao sáng, lúc sau đã vần vũ mây đen.
Có người nằm xuống cạnh hắn.
Từ Thanh Sơn hơi nhíu đôi mày kiếm.
Rón rén như vậy, không cần quay đầu lại cũng biết là tên ẻo lả kia.
“Thanh Sơn, thật ra từ lúc ta và Mỹ Nhân bắt đầu lên đường, đã bàn bạc đủ cách để thuyết phục ngươi rồi. Chúng ta thậm chí còn nghĩ đến cả ba mươi sáu kế.”
Giọng nói nàng khàn khàn, nghe ra đã khóc rồi.
Quả nhiên là ẻo lả, hở chút lại khóc!
Khóe môi Từ Thanh Sơn kéo ra một nụ cười nhạt nhạt.
“Mỗi khi nghĩ ra một cách, chúng ta lại tự phủ định, rồi lại nghĩ, lại phủ định. Những âm mưu, dương mưu ấy không phải không dám dùng, mà là không nỡ dùng với ngươi.
Ngươi là huynh đệ của ta, là kiểu huynh đệ vào sinh ra tử, đối với huynh đệ, chỉ dùng chân tình, không dùng tính toán. Ngươi có thể không tin, ngoài thằng ngốc Uông Tần Sinh không nghĩ đến khả năng ngươi đối đầu với tiên sinh thì ta, Mỹ Nhân và Tam Nhất đã sớm đoán được rồi.
Mỗi lần nghĩ đến là đau một lần, cái đau ấy như bị dao chém rìu bổ, lửa đỏ thiêu đốt. Ngươi có thể nghi ngờ ta có tư tâm, là vì Cố Trường Bình, nhưng không thể nghi ngờ hai người họ thật lòng lo lắng cho ngươi. Nhất là Mỹ Nhân. Hắn…”
Tĩnh Bảo bỗng nghẹn lại.
Cao Triều là người rất tinh tế, những ai lọt vào mắt hắn, đều nằm trong tim hắn, kể cả tình địch của chính mình.
Từ Thanh Sơn chấn động, nghe nàng nói tiếp: “Ta từng nói, cái hố tạo phản này là ta cam tâm tình nguyện nhảy xuống, Mỹ Nhân nhảy xuống, một nửa vì Cố Trường Bình, một nửa là vì ta;
Uông Tần Sinh và Tiền Tam Nhất nhảy xuống, nhìn ngoài thì một người nhát gan, một người vì tiền, nhưng thực ra đều là vì ta và Mỹ Nhân, là không nỡ rời chúng ta.
Huynh đệ là thế, biết rõ phía dưới là vực sâu, vẫn cứ nhảy, mà còn nhảy không hề hối hận. Ta biết ơn họ, cũng thấy có lỗi với họ.
Thanh Sơn, ta biết ngươi khác với bọn ta, ngươi có sự kiên trì và lòng trung hiếu của riêng mình, điều đó đã hòa vào máu thịt, bén rễ ăn sâu. Chúng ta từng lường trước kết cục, nhưng chuyến đi này vẫn phải đến.
Bởi vì, ngươi là huynh đệ của chúng ta. Dù chỉ còn một tia hy vọng, chúng ta cũng phải cố gắng giành lấy. Nhỡ đâu thì sao?”
Tĩnh Bảo nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Thanh Sơn, ngươi không cần khó xử, thật đó. Dù sau này ngươi và Cố Trường Bình đối địch, trong lòng chúng ta, ngươi vẫn là ngươi của ngày trước, không hề thay đổi, cũng không thể thay đổi.
Mỹ Nhân từng nói, trong năm Hổ Tướng, thiếu ai cũng không được. Câu đó cũng là điều ta muốn nói. Đây là một chút mong mỏi nhỏ nhoi của ta, phàm là người sống, luôn tham lam, có cái này rồi, lại muốn có thêm cái khác.
Chút lòng tham nhỏ nhoi ấy, mong ngươi lượng thứ.”
Tĩnh Bảo chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm nghị của Từ Thanh Sơn trong ánh trăng, mỉm cười.
“Trời sáng, ta và Mỹ Nhân sẽ lên đường. Cũng không còn gì để nói, chỉ mong ngươi mọi sự bình an, trận nào cũng thắng, lần nào cũng không bị thương. Ngươi bị thương, ta đau, Mỹ Nhân cũng đau, Tam Nhất và Tần Sinh cũng sẽ đau.
Nếu có cơ hội trở lại thành Tứ Cửu, chúng ta lại hẹn nhau một lần, trèo tường vào Quốc Tử Giám lén nướng thịt ăn.”
Nói đến đây, giọng Tĩnh Bảo nghẹn lại.
Khi ấy, năm người bọn họ vui vẻ biết bao, ngoài chuyện học hành thì chỉ là đùa giỡn cãi cọ;
Khi ấy, Cố Trường Bình vẫn còn làm quan, âm thầm che chở cho họ, cho dù trời sập xuống, y cũng có thể chống đỡ thay họ.
Giờ thì chẳng thể quay lại nữa!
Khóe mắt Tĩnh Bảo hoe đỏ, cuối cùng nhìn hắn một lần: “Từ Thanh Sơn, ta từng nói với ngươi chưa? Thịt ngươi nướng là thơm nhất trong bốn người bọn họ.”
Nhất định là thơm nhất!
Từ Thanh Sơn âm thầm đáp lại trong lòng.
“Bảo trọng, Thanh Sơn.”
Tĩnh Bảo đứng dậy, phủi tuyết dính sau lưng, từng bước rời đi, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Trời đất tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tuyết rơi, nhưng Từ Thanh Sơn lại chẳng nghe thấy tiếng bước chân y.
Giống như lúc y đến lặng lẽ, không một tiếng động.
Hai hàng lệ nóng từ khóe mắt Từ Thanh Sơn lặng lẽ trượt xuống.
Lại chỉ còn lại một mình hắn.
Rốt cuộc cũng chỉ còn lại mình hắn.