Cao Triều cũng kinh ngạc: lão già kia chưa bắt mạch mà, chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân phận của Tĩnh Thất. Thần kỳ thật đấy!
“Dựa vào đâu chứ?” Hắn hỏi: “Rõ ràng ta trông còn giống nữ hơn nàng ấy.”
Lão Kỳ khịt khịt mũi về phía Cao Triều, ra vẻ đạo mạo mà nói: “Trên người ngươi là dương khí, nàng ấy là âm khí. Dương là cương, âm là nhu. Dương khí thì tỏa ra ngoài, âm khí thì thu lại. Dương khí ngửi thấy có vị ngọt, âm khí thì có mùi hơi chua. Trong Bát quái Âm Dương nói rằng…
Thôi, nói ra các ngươi cũng không hiểu, toàn là phàm phu tục tử!”
Ối chao ơi!
Cao Triều suýt chút nữa muốn quỳ xuống: “Vậy mặt của ta thì sao? Thần y xem giúp ta một chút!”
“Xem gì mà xem, trong vòng một tháng sẽ khỏi thôi.”
“Có để lại sẹo không?”
“Để lại sẹo á?” Lão Kỳ như thể nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm: “Ngươi lo giữ lấy quả thận của mình thì hơn! Nhịn lâu quá cũng hỏng đấy!”
“Cút cho gia!”
Sau một tiếng chửi như sấm động trời, lão Kỳ xoay người nhanh như chớp, lỉnh ra khỏi lều.
“Khoan đã!” Cố Trường Bình gọi giật lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Thân phận của học trò ta, không được tùy tiện nói với ai, kể cả là Hạo vương cũng không!”
Ngươi tưởng ta là thần y rảnh rỗi sao?
Lão Kỳ cười nhạt, ném lại một câu: “Cố Trường Bình, ngươi cũng nên lo giữ thận của mình đi!”
Rồi dứt khoát rời khỏi lều.
Cố Trường Bình thấy ánh mắt Tĩnh Bảo nhìn thẳng về phía mình, lập tức chột dạ.
“Người này tính khí không tốt, miệng hay nói bậy, nhưng y thuật thì vô song trong thiên hạ, ta không thèm so đo với ông ta. Tắc Thành, ngồi đi; A Bảo, lại đây, ngồi bên ta.”
Tĩnh Bảo nghe lời ngồi xuống cạnh hắn, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không: “Ông ta thật sự giỏi đến thế sao?”
Ánh mắt Cố Trường Bình mang theo sự cảnh cáo, chờ nàng thôi cười mới nói: “Sau khi đến Bắc phủ, Thập Nhị đã tìm hơn mấy trăm danh y, cuối cùng mới mời được ông ta. Chỉ có ông ta dám nói có thể chữa trị. Tiền khám bệnh là mười vạn lượng.”
Mười vạn?
Tĩnh Bảo trố mắt, nghiến răng nói: “Dù có đắt hơn cũng đáng.”
“Thập Nhị cũng nói vậy.”
Cố Trường Bình không rời mắt khỏi nàng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chiếc trâm gỗ kia, ngơ ngẩn nhìn.
Lại nữa rồi!
Cao Triều cố nhịn cơn tức trong lòng: “Không nên hỏi trước xem mặt ta bị sao mà ra à?”
Cố Trường Bình thu ánh mắt lại: “Còn cần phải hỏi sao, là do Từ Thanh Sơn đánh.”
Cao Triều sửng sốt: “Sao ngươi biết được?”
Cố Trường Bình: “Ta còn biết, các ngươi vượt ngàn dặm đến Biên Sa là để thuyết phục hắn.”
Cao Triều: “…”
Hắn vừa định hỏi “Cố Trường Bình, vậy hắn có cảm động không” thì đã nghe Cố Trường Bình từ tốn nói tiếp: “Các ngươi đang sỉ nhục hắn.”
Lời vừa dứt, ngay cả sắc mặt của Tĩnh Bảo cũng thay đổi.
“Người nhà họ Từ là bầy sói bẩm sinh, trong máu họ chảy hai chữ trung hiếu. Quốc gia quan trọng hơn gia đình, trung thành quan trọng hơn tình cảm, đây là tầm vóc của người nhà họ Từ, cũng là tầm vóc của Lão Hầu gia.”
Trước mặt Định Bắc Hầu, Cố Trường Bình không thể khen, chỉ dám châm chọc; nhưng trước mặt Tĩnh Bảo và Cao Triều, hắn không tiếc lời ca ngợi.
“Từ Thanh Sơn lớn lên trong môi trường như vậy, cũng nên có tầm vóc như thế.” Cố Trường Bình lộ rõ vẻ uy nghiêm của người làm tiên sinh: “Máu của tướng quân là nóng, trong cốt tủy toàn là trung, nghĩa, hiếu, là quốc gia thiên hạ. Những thứ gọi là huynh đệ tình thân mà các ngươi nói, so với cốt cách sắt đá của hắn thì chẳng đáng là gì.
A Bảo, nàng có tin không, cho dù nàng nói với hắn rằng nàng là con gái thì trận chiến với Bắc phủ kia, hắn vẫn sẽ tham gia. Bởi vì hắn là người nhà họ Từ, vì trung thành và bản tính máu lửa của hắn, chứ không phải vì nàng!”
Tĩnh Bảo: “…”
“Lần này các ngươi đến, tâm ý thì tốt, chỉ là đánh giá thấp tầm vóc của Từ Thanh Sơn, và đánh giá quá cao tình cảm giữa các ngươi.”
Cố Trường Bình im lặng một lát rồi nói: “Tướng quân trăm trận chết, bọc thây da ngựa, đó là số mệnh của họ. Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành, cũng là số mệnh của họ. Số mệnh ấy người thường không hiểu nổi, nghe vào chỉ thấy điên rồ. Nhưng…”
Ánh mắt Cố Trường Bình dần lạnh đi: “Nhưng điều họ theo đuổi là sự bất hủ ngàn đời, là tiếng thơm truyền mãi hậu thế. Vì vậy, Từ Thanh Sơn cũng giống người nhà họ Từ, là không thể kéo về được. Cho dù hắn có đau khổ, có giằng xé thế nào, cũng vẫn sẽ đứng ở phía đối lập với các ngươi.”
Chính điều đó khiến nhà họ Từ dù là võ tướng, nắm giữ binh quyền, vẫn có thể được sủng ái cho đến tận ngày nay, bởi vì người nhà họ Từ là những tướng sĩ thực thụ;
Còn nhà họ Cố, ngoài là tướng sĩ, còn là mưu thần.
Tĩnh Bảo và Cao Triều nghe mà sững sờ.
Trong lòng Cao Triều trào lên một nỗi buồn khó diễn tả.
Hắn với Từ Thanh Sơn lớn lên từ thuở còn ở truồng chạy rông, thân thiết tới mức có thể mặc chung một cái quần, thế mà không hiểu hắn bằng Cố Trường Bình.
Nỗi buồn trong lòng Tĩnh Bảo lại không đến từ điều đó.
“Thưa tiên sinh!” Nàng đột ngột gọi một tiếng như ngày xưa: “Tiên sinh đã sớm nghĩ đến kết cục hôm nay rồi đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy sao tiên sinh còn nhận hắn làm học trò? Còn dạy hắn đủ loại binh pháp?”
Ánh mắt Cố Trường Bình lướt qua hàng mi, sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi nàng.
“Bởi vì, Từ Thanh Sơn là Từ Thanh Sơn của các nàng, là Từ Thanh Sơn của Quốc Tử Giám. Nhưng tướng quân… là tướng quân của thiên hạ.”
Cố Trường Bình đặt tay lên mái tóc nàng, xót xa xoa nhẹ một cái.
“A Bảo, nếu đã phải đối đầu thì ta càng muốn được đối đầu với Từ Tướng quân, đó mới là sự tôn trọng thật sự dành cho hắn.”
Tĩnh Bảo: “…”
Ta không nên nói với Thanh Sơn những lời như vậy, không nên ép hắn phải lựa chọn.
Ta… đã sai quá sai.
Cao Triều: “…”
Thảo nào Từ Thanh Sơn mãi không bước vào được lòng Tĩnh Thất, thì ra là vì có Cố Trường Bình ở đó. Một người như vậy, nàng cam tâm theo hắn sống chết có nhau.
Còn ta thì sao đây?
Trên đời này, không có người thứ hai như Cố Trường Bình nữa rồi…
“A Bảo, Tắc Thành.” Cố Trường Bình dịu giọng nói: “Từ giờ trở đi, các ngươi muốn ngao du sơn thủy hay buồn chán đọc sách cũng được, cứ lo việc của mình, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”
“Tại sao?”
“Tại sao?”
Cả hai người đồng thanh.
“Thứ nhất, ta không muốn các ngươi bị kẹt giữa ta và Thanh Sơn, khó xử đủ bề; thứ hai, các ngươi cần phải để lại một con đường cho mình, cho nhà họ Tĩnh, cho phủ Trưởng công chúa.”
Ánh mắt Cố Trường Bình đối diện với Tĩnh Bảo.
“Hãy quay về phủ Lâm An, ở bên cạnh Lục phu nhân. Trận chiến này ta đã tính rồi, nhanh thì một năm, chậm thì chưa biết chừng. Nhưng dù sao cũng sẽ không đánh đến phủ Lâm An, nơi đó an toàn. Còn Tắc Thành cũng vậy, hoặc là ở phủ Lâm An, hoặc đến trấn giữ hoàng lăng.”
Tĩnh Bảo nghĩ ngợi: “Có một chuyện e là tiên sinh chưa biết, Kỷ Cương lại xuống Giang Nam rồi, đang ở phủ Lâm An.”
“Lại đi nữa sao?” Cố Trường Bình kinh ngạc, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ, nhưng chưa kịp xác định được cảm giác đó đến từ đâu thì Cố Dịch đã vén rèm bước vào, đến bên hắn thì thầm vài câu.
Chỉ thấy một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu lan thẳng xuống tận tim, băng giá cả tứ chi, máu huyết ngưng đọng. Tay Cố Trường Bình đang đặt trên tay vịn xe lăn từ từ siết chặt lại.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tĩnh Bảo cực kỳ nhạy cảm, lập tức phát hiện ra hắn không ổn.
Cố Trường Bình hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Không có gì, lão già kia bảo đến giờ châm cứu rồi, chân ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”
Tĩnh Bảo vội đứng dậy: “Vậy bọn ta tránh mặt trước.”
“Không cần!” Cố Trường Bình nắm lấy tay nàng, giữ trong lòng bàn tay: “Chờ tiễn các nàng đi xong, ta sẽ lập tức quay về Bắc phủ, châm cứu sau cũng được.”
Vừa mới gặp nhau đã phải chia xa, nhanh như vậy sao?
Tĩnh Bảo ngơ ngác, không thể hiểu nổi.