Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 663

“Nơi đây là Biên Sa, vừa có Từ gia quân, lại vừa có các bộ tộc dị tộc. Có thể gặp mặt, nói được đôi câu, đã là ân huệ của trời cao rồi.”

Cố Trường Bình nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “A Bảo, Thẩm Trường Canh nhờ ta chuyển lời đến nàng, hắn nói, có thể dạy dỗ các mấy đứa thỏ các nàng là phúc của hắn.”

Gương mặt Tĩnh Bảo ửng đỏ.

Không ai biết, hắn dùng ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay nàng, như thể đang luyến tiếc không nỡ rời.

Nàng cũng chẳng nỡ rời.

“Lăng Nguy!” Cố Trường Bình lớn tiếng gọi. Một nam nhân cao lớn vạm vỡ lập tức bước vào: “Thưa tiên sinh, có gì dặn dò?”

“Nhất định phải đưa bọn họ đến nơi an toàn, rồi quay về.”

“Rõ, tiên sinh. Hai vị, mời!”

“Đi thôi!”

Cố Trường Bình siết chặt tay Tĩnh Bảo một cái, rồi buông ra.

Tĩnh Bảo còn muốn nói điều gì, nhưng đã bị Cao Triều kéo ra ngoài: “Đi thôi, đi thôi, một tên què thì có gì hay mà nhìn, chi bằng ngươi nhìn ta thêm mấy lần.”

Tĩnh Bảo bất ngờ vùng khỏi hắn, quay lại bước đến trước mặt Cố Trường Bình, ngồi xuống, cầm lấy từng ngón tay đặt trên đầu gối hắn, xem từng ngón một.

Móng tay mới mọc, chỉ vừa đến nửa.

Tĩnh Bảo lúc này mới thấy yên lòng phần nào. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên hỏi: “Đã chuẩn bị mười dặm hồng trang chưa?”

Cố Trường Bình thoáng ngẩn ra, lặng lẽ nhìn nàng một hồi, rồi giơ tay vuốt nhẹ đuôi chân mày nàng, dịu dàng nói: “Có.”

“Có thì ta chờ!”

Tĩnh Bảo dứt khoát đứng dậy, bước ra khỏi quân trướng, không quay đầu lại, leo thẳng lên xe ngựa.

Bánh xe chầm chậm lăn đi, nàng không kìm được vén một góc rèm xe:

Chẳng biết từ lúc nào, người ấy đã bước ra khỏi trướng, tay vịn vai Cố Dịch, đứng đó nhìn nàng. Quanh hắn là khoảng không tĩnh lặng, tuyết rơi nhẹ phủ vai hắn, vương trên mày hắn.

Nàng đi càng lúc càng xa, hắn vẫn đứng nơi ấy, bất động.

Mãi đến khi hắn hóa thành một chấm nhỏ, Tĩnh Bảo mới buông rèm xuống, quay đầu lại, thấy Cao Triều đang nhìn nàng chằm chằm.

“Mỹ nhân, sao thế?”

“Không sao cả!” Cao Triều ngả người ra sau, nhắm mắt lại.

Cô gái ngốc!

Hắn gấp gáp đuổi bọn họ đi như vậy rõ ràng là có chuyện xảy ra, chỉ là không muốn để nàng lo lắng thôi!

Có thể là chuyện gì được chứ?

Cao Triều nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

Ngay khi xe ngựa khuất khỏi tầm mắt, Cố Trường Bình không nhịn được nữa, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Gia, gia?!” Cố Dịch cuống cuồng, lúc nãy không nên kể chuyện ở đảo Mỹ Nhân cho gia nghe.

“Mau, mau gọi lão Kỳ… lão Kỳ, lão Kỳ…”

“Đừng gọi nữa!” Cố Trường Bình thều thào: “Ta không sao, chỉ là tức giận quá mà thôi. Đỡ ta ngồi xuống, lấy khăn tay đến.”

Khăn tay còn chưa kịp đưa tới, lão Kỳ đã lao tới, ánh mắt lướt qua vết máu nơi khóe miệng hắn, đồng thời dùng ba ngón tay ấn lên cổ tay Cố Trường Bình.

Tập trung bắt mạch một hồi, mới buông tay, rồi chỉ vào hắn, cảnh cáo: “Ngươi phải biết giữ gìn.”

Cố Trường Bình không đáp, chỉ tựa người vào ghế, th* d*c từng hơi, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Hắn cúi người, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Trong vở kịch, con người ta vốn quá nhân từ, luôn có kết thúc viên mãn. Nhưng hiện thực thì khác, có những lời chia tay là vĩnh viễn không thể gặp lại.

Thịnh lão đại, cô mẫu ơi… ta có lỗi với hai người!

Nước mắt theo kẽ tay Cố Trường Bình nhỏ giọt xuống đất, Cố Dịch không nỡ nhìn tiếp, quay lưng lại vụng trộm lau.

Chỉ trong khoảnh khắc, sau lưng hắn đã vang lên giọng nói khàn đặc: “Cửu Lương giờ đang ở đâu?”

“Đã đến Bắc phủ, Hạo vương không cho hắn đến đây.”

Cố Dịch xoay người lại, đau lòng nhìn gia: “Kỷ Cương còn ba ngày nữa sẽ tới kinh thành, Nhị gia cũng cùng hồi kinh. Cùng đi còn có cả Tiền Tam Nhất.”

“Bên Ôn Lư Dụ thế nào?”

“Ôn tiên sinh bình an vô sự. Hắn viết cho gia một bức thư, hiện đang ở chỗ vương gia. Vương gia giục gia mau trở lại Bắc phủ, nói muốn bàn bạc việc xử lý di thể.”

“Người không còn nữa, giành lại xác còn ích gì?”

Cố Trường Bình ngẩng đầu, nước mắt chẳng rõ đã khô từ lúc nào: “Báo với Ôn Lư Dụ, bảo hắn nhất định phải cẩn trọng mọi bề, nhất định phải sống để gặp ta!”

“Rõ!”

Thấy Cố Dịch trả lời mà không đi ngay, Cố Trường Bình dịu giọng: “Ta không sao, trở về thôi!”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng binh sĩ: “Tiên sinh, không ổn rồi! Phát hiện Từ gia quân, gần năm trăm kỵ binh đã bắt đầu bao vây rồi!”

Năm trăm kỵ binh?

Cố Trường Bình ngẩn người, nở nụ cười vừa bi ai vừa vui mừng: “Truyền lệnh của ta, Bắc phủ quân chuẩn bị hành trang, chỉnh đốn hàng ngũ!”

“Rõ!”

Cố Dịch rút dao bên hông ra: “Gia, để ta xung phong, người hãy lập tức dẫn quân rời đi!”

Cố Trường Bình nghiêm mặt: “Cùng tiến cùng lùi, các ngươi ai cũng phải sống để gặp lại ta!”

“…Rõ!”

Cố Dịch nhìn gia một cái, nhanh chóng vén rèm bước ra. Ngay sau đó, binh lính lập tức thu dọn quân trướng.

Gió lạnh mang tuyết ùa tới, Cố Trường Bình rùng mình, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Biến cố đến quá bất ngờ, chẳng rõ là họa hay phúc. Nhưng trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, kẻ dẫn năm trăm kỵ binh tới hẳn là Từ Thanh Sơn.

“Lão Kỳ, làm phiền đẩy ta một cái!”

Lão Kỳ vuốt râu, không động đậy.

Tên nhóc con này, mới một khắc trước còn đau thương sầu khổ, ngay sau đó lại trấn tĩnh điềm đạm, ung dung bình thản, tâm tính như thế…

Không tệ! Lão phu vừa mắt!

Quả nhiên là Từ Thanh Sơn.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xe ngựa của Tĩnh Bảo, ra lệnh cho người âm thầm bám theo từ xa.

Không đợi được các bộ tộc Biên Sa, lại đợi được Bắc phủ quân. Còn có cả người nam nhân ngồi xe lăn, phong nhã như ngọc như lan kia.

Trong lòng Từ Thanh Sơn chấn động đến mức khó có thể diễn tả bằng lời, như thể bị đập một búa vào đầu.

Hắn dám sao?

Hắn dám một thân một mình bôn ba ngàn dặm đến tận địa bàn của Từ gia quân?

Hắn không sợ có đi mà không có về sao?

Vì vậy, Từ Thanh Sơn chỉ biết trơ mắt nhìn hắn lau nước mắt cho nàng, cùng nàng ngồi chung một xe, đưa hai người họ vào trướng…

Đến khi Tĩnh Bảo và Cao Triều lên xe rời đi, Từ Thanh Sơn mới bừng tỉnh: người kia mạo hiểm ở lại nơi này chỉ vì muốn gặp “ẻo lả” một lần.

Chỉ một lần, chỉ trong khoảnh khắc, thậm chí chưa đủ thời gian uống một chén trà nóng.

Thật si tình!

Nhưng hắn đặt Từ gia quân vào đâu?

“Người đâu, truyền lệnh ta bao vây nhưng không được tấn công!”

“Đại tướng quân?”

“Tường quân?”

“Cứ làm theo lời ta, ta tự có sắp xếp!”

Năm trăm kỵ binh vây một ngàn kỵ binh? Điên rồi chắc?

Mã Thành và Thẩm Dịch nhìn bóng lưng Từ Thanh Sơn, bất giác thở dài.

Hai người liếc nhau, Mã Thành lạnh lùng liếc ra sau, tiểu binh lập tức hiểu ý, lặng lẽ dắt ngựa, phi nhanh đi gọi viện binh.

Tiểu binh còn chưa rời xa, trong đội ngũ Bắc phủ đã có người được đẩy ra bằng xe lăn.

Mã Thành và Thẩm Dịch liếc nhìn người đó, lập tức sởn da gà.

Người này họ nhận ra, hôm đưa quan tài đại tướng quân hồi kinh, hắn từng đến hầu phủ viếng tang.

Thảo nào Từ Thanh Sơn dám làm liều như vậy, thì ra là gặp phải Cố Trường Bình.

Thầy trò năm xưa, nay thành kẻ địch.

Mã Thành và Thẩm Dịch cùng thúc ngựa tiến lên mấy bước, mơ hồ đứng sau lưng Từ Thanh Sơn.

Cố Trường Bình đầu phục Bắc phủ thì đây chẳng còn là đối đầu giữa thầy trò nữa, mà là trận chiến giữa Từ gia quân và Bắc phủ.

Bình Luận (0)
Comment