Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 664

Khoảnh khắc nhìn thấy Từ Thanh Sơn, khí huyết mà Cố Trường Bình vừa đè xuống lại bắt đầu cuộn trào.

Từ Nghị Đại tướng quân chết một cách mãn nguyện, hắn đã dùng ba tháng cuối đời để rèn giũa nên một chiến sĩ máu thép cho Đại Tần.

Ngươi nhìn xem, vóc dáng hắn cao lớn oai hùng biết mấy, ánh mắt kiên định nhường nào; ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng là ngựa thiên lý vạn con mới có một.

Cố Trường Bình cảm thấy những lời tán dương của mình trước đây vẫn còn quá mờ nhạt.

Từ Thanh Sơn xuống ngựa, cách Cố Trường Bình chừng ba, bốn trượng thì dừng lại, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cất giọng: “Thưa tiên sinh, lâu rồi không gặp, người vẫn bình an chứ?”

Một tiếng “tiên sinh” ấy khiến sắc mặt Mã Trình và Thẩm Dịch đồng loạt thay đổi. Chết rồi, chết rồi, sao còn gọi là “tiên sinh” nữa chứ!

Quá thất thố rồi!

Cố Trường Bình thì sắc mặt không biến, chỉ điềm đạm nói: “Thanh Sơn, lâu rồi không gặp!”

Từ Thanh Sơn chắp tay sau lưng, ánh mắt từ khuôn mặt Cố Trường Bình lướt xuống đôi chân hắn, rồi cuối cùng chạm vào mắt hắn.

Ánh mắt chạm nhau,

Tia lửa b*n r*.

Trong mắt Từ Thanh Sơn dần dần tích tụ lửa giận: “Nghe nói… tiên sinh tạo phản ư?”

Cố Trường Bình gật đầu: “Đã khiến ngươi thất vọng rồi.”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn hạ thấp, mang theo sát khí nặng nề: “Vì sao?”

Khóe môi Cố Trường Bình nhếch cười: “Trên đời không phải chuyện gì cũng cần lý do. Phản thì là phản thôi.”

Nói nhẹ nhàng như đang ăn cơm hô hấp, lửa giận trong lòng Từ Thanh Sơn lại càng bốc cao: “Tiên sinh đã từng nghĩ đến bọn họ chưa?”

 “Bọn họ” mà hắn nói, thực chất là chỉ “nàng”.

Cố Trường Bình hiểu rõ, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Đã nghĩ rồi, chưa từng có giây phút nào không nghĩ đến. Ta có lỗi với nàng… với bọn họ.”

Từ Thanh Sơn suýt nữa rút đao ra chém tới: “Đã có lỗi, vậy tại sao còn…”

“Thanh Sơn!” Cố Trường Bình nhẹ giọng ngắt lời: “Trên đời này biết bao chuyện, không thể chỉ dùng một câu ‘tại sao’ là có thể làm rõ.”

“Nếu không hỏi tại sao, sao có thể hiểu rõ?”

Hai nắm đấm giấu sau lưng Từ Thanh Sơn siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc: “Họ vì tiên sinh mà mất chức, mười năm đèn sách, cả tiền đồ một đời đều bị hủy sạch.”

“Ta đã nói, ta có lỗi với họ.”

“Một câu có lỗi là xong sao?” Từ Thanh Sơn rốt cuộc gầm lên: “Họ bị kẹt giữa chúng ta, khổ sở biết bao nhiêu, tiên sinh có hiểu không?!”

Mã Trình và Thẩm Dịch nghe đến đây mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phải vậy, đây mới là khí thế của đại tướng Từ gia quân, chỉ xét đúng sai, không xét thân sơ.

Cố Trường Bình nhìn Từ Thanh Sơn giận dữ, chau mày, ngẩng đầu.

Vẫn còn quá trẻ!

Hắn thu lại vẻ ôn hòa, giọng nói đột ngột trở nên nghiêm khắc: “Từ Thanh Sơn, ngươi còn nhớ năm đó trước khi đi Biên Sa, ta đã nói với ngươi điều gì không?”

Từ Thanh Sơn không quên một chữ.

Tiên sinh từng nói: Ngươi là tướng quân trời sinh, trong người chảy dòng máu nhà họ Từ. Người nhà họ Từ sinh ra là loài sói đầu đàn, ngươi cũng vậy. Đừng sợ!

“Ta nhớ rõ!”

“Nhớ là tốt!”

Cố Trường Bình nghiêm giọng: “Con người sống trên đời, ai cũng có vận mệnh riêng. Vận mệnh của bọn họ nằm trong tay chính họ. Ngay từ lúc các ngươi bái ta làm tiên sinh, đã nên hiểu một điều, vào cánh cửa này, tốt xấu đều phải chấp nhận.”

Từ Thanh Sơn bị lời của hắn làm cho cứng họng.

Cố Trường Bình bật cười dõng dạc: “Từ Thanh Sơn, hãy lấy ra khí thế không đạt mục đích không chịu dừng của ngươi đi. Ngày sau hai quân đối trận, ta sẽ đợi ngươi ở tiền tuyến.”

Đợi ta đến ư?

Huyết khí trong người Từ Thanh Sơn đột ngột sôi trào, tay siết nắm đấm run rẩy. Mẹ nó, đến tạo phản mà cũng tạo phản đầy lễ nghĩa, đường hoàng đến thế.

“Khoan đã!” Từ Thanh Sơn quát to: “Có phải tiên sinh từng cứu tổ phụ ta, Định Bắc Hầu từ tay người Khương không?”

Mã Trình và Thẩm Dịch giật mình.

Không thể nào!

Tên phản tặc này mà lại có lòng tốt cứu lão Hầu gia? Đại tướng quân nằm mơ gì thế?

“Phải.”

Mã Trình và Thẩm Dịch suýt trừng rớt cả mắt.

Từ Thanh Sơn càng chấn động mạnh, cảm giác như trong lục phủ ngũ tạng có hai luồng chân khí đang đánh nhau ầm ầm. Hắn vốn chỉ hỏi dò một câu, trong lòng vẫn hy vọng tổ phụ là do may mắn thoát được, nào ngờ…

Chuyện nào ra chuyện ấy!

Từ Thanh Sơn vốn là người ngay thẳng, chắp tay nói: “Nếu vậy, đa tạ!”

“Là tiện tay thôi, không cần khách sáo.” Cố Trường Bình mỉm cười: “Hãy chỉnh đốn lại Từ gia quân cho tốt. Người có trăm mặt, không phải ai cũng trung quân ái quốc. Trong đó chắc chắn có vài kẻ tiểu nhân giấu tâm cơ. Sau này nếu đối đầu với quân Bắc phủ, những người này là tai họa lớn.”

Lời này vừa dứt, Từ Thanh Sơn không còn là chấn động nữa, mà là khiếp sợ.

Hai vị phó tướng sau lưng hắn thì sắc mặt như tro tàn.

Vãi thật!

Trong Từ gia quân lại có kẻ hai lòng, chẳng phải muốn tạo phản rồi sao?

Nhưng… vì sao Cố Trường Bình lại nói ra điều này?

Mang ý đồ gì?

Mã và Thẩm đưa mắt nhìn Từ Thanh Sơn đầy nghi ngờ.

Rõ ràng trông thấy vai người đại tướng quân xưa nay luôn trầm ổn đang hơi run nhẹ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã lấy lại bình tĩnh.

“Yên tâm, nếu có ngày hai quân đối trận, nhất định trong hàng ngũ không có kẻ gian trá.”

“Vậy thì tốt.” Cố Trường Bình cúi đầu trầm ngâm giây lát, đột nhiên mở miệng không hề báo trước: “Từ Thanh Sơn, lại đây.”

“Không được, tướng quân!”

“Không được, tướng quân!”

Mã Trình và Thẩm Dịch đồng thanh can ngăn.

Từ Thanh Sơn lạnh lùng nhìn người ngồi trên xe lăn, cưỡng ép đè sự phản nghịch trong lòng xuống, sải bước đi tới trước mặt Cố Trường Bình.

Cố Trường Bình, ta không phải nghe theo ngươi, mà là vì ngươi đã cứu tổ phụ ta, lại còn nhắc nhở ta chuyện vừa rồi.

Mã Trình và Thẩm Dịch thấy thế, lập tức xuống ngựa, rút đao khỏi lưng, cảnh giác cao độ.

“Nói đi, chuyện gì?”

Ánh mắt Cố Trường Bình lộ rõ vẻ tán thưởng, gần như tràn ra ngoài. Nếu là trước đây, tên nhóc con này nhất định sẽ mắng một câu: Ngươi bảo ta qua, là ta phải qua à? Ông đây không đó!

Nhưng giờ đây…

Nó đang trả lại cho hắn hai ân tình vừa rồi!

“Từ Thanh Sơn, ta rất mừng khi thấy ngươi trở thành người như bây giờ.” Cố Trường Bình nói: “Như vậy thì lời ta sắp nói, ta càng yên tâm hơn.”

Cứ nói đi! Ta muốn xem ngươi định giở trò gì.

“Người chinh chiến ai cũng hiểu một đạo lý, chiến tranh vô tình, đao thương không có mắt.” Cố Trường Bình nhẹ nhàng chớp mắt, trong mắt mang theo vài phần bi thương: “Người mà ta không thể buông bỏ, ngươi biết; người mà ngươi không thể buông bỏ, ta cũng biết. Chi bằng… chúng ta lập một hiệp ước quân tử?”

Tim Từ Thanh Sơn đập mạnh hai nhịp nặng nề.

“Nếu ta xảy ra chuyện, ta giao nàng… họ cho ngươi. Ngươi hãy an ủi, chăm sóc họ giúp ta; nếu ngươi có chuyện…”

Cố Trường Bình như nở một nụ cười.

Đôi mắt vốn sáng sủa của hắn khi cười lên như một dòng suối trong veo, sạch sẽ, đường hoàng.

Hắn dịu giọng nói: “Ta hy vọng ngươi bình an.”

Từ Thanh Sơn khó tin nhìn Cố Trường Bình, trong lòng như có một mảng lớn sụp đổ.

Hắn… vậy mà lại hy vọng ta bình an?

Vậy mà lại hy vọng kẻ địch của hắn bình an?

Vì sao?

Dưới vẻ mặt phức tạp cực độ của hắn, Cố Trường Bình quay đầu liếc nhìn lão Kỳ đứng sau lưng.

Ánh mắt ấy, lão Kỳ lại thực sự hiểu được, lập tức đẩy xe lăn tiến lên trước, dừng lại ngay trước mặt Từ Thanh Sơn.

Cố Trường Bình chống tay đứng dậy, người hơi nghiêng tới, ghé sát tai hắn, dùng giọng chỉ hai người họ nghe được, nói: “Có một bí mật… ta muốn nói cho ngươi biết.”

Bình Luận (0)
Comment