Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 665

Đồng tử Từ Thanh Sơn chợt co rút.

“Thám hoa lang là một cô nương!”

Nói xong, Cố Trường Bình lập tức đứng thẳng người, vỗ vai Từ Thanh Sơn, đột nhiên lớn tiếng quát: “Từ tướng quân, hãy nhớ kỹ giao ước giữa chúng ta, ngày sau chiến trường gặp lại!”

Hắn nói gì cơ?

Thám hoa lang là cô nương?

Ai là Thám hoa lang?

Trời ạ, ta ngốc rồi sao? Cái tên ẻo lả đó chẳng phải là Thám hoa lang à!

Từ Thanh Sơn: “…”

Ẻo lả là Thám hoa lang, mà Thám hoa lang là cô nương…

Vậy thì…

Ẻo lả là cô nương sao????????!!!!!!!!!!!

Chết tiệt, ông tổ nhà hắn!

Làm loạn quân tâm của bản tướng, cũng đâu cần phải làm loạn kiểu này! Có còn tí liêm sỉ nào không?

Thứ to tướng g*** h** ch*n của cái tên ẻo lả đó, ta còn từng nhìn thầy, còn to hơn của ta nữa kìa!

Tên Cố Trường Bình này đúng là…

Khoảnh khắc tiếp theo.

Trong lòng Từ Thanh Sơn “thình thịch” một tiếng, cả người nổi da gà.

Khoan đã… th* g*** h** ch*n hắn, ta chưa từng tận mắt thấy mà!

Chỉ là từng nắm tay hắn thôi, trơn nhẵn mềm mịn, như đậu hũ non vậy, ừm… Cố Trường Bình chắc chắn cũng từng nắm.

Không đúng!

Cố Trường Bình chắc chắn không chỉ nắm tay! Hắn còn sờ qua chỗ khác nữa.

Vậy thì?

Vậy thì!!!

VẬY THÌ!!!!!!!!!!!

Từ Thanh Sơn hoàn hồn trở lại, phát hiện năm trăm kỵ binh của Từ gia quân đều đang đồng loạt nhìn chằm chằm về phía mình, gần nhất là Mã Thành và Thẩm Dịch, sắc mặt tràn đầy lo lắng.

“Hai ngươi nhìn ta làm gì?”

Mọi người: “…”

Vị tướng quân trẻ tuổi của bọn họ đã đứng yên tại chỗ suốt cả khắc đồng hồ.

Kêu không đáp, gọi không tỉnh, mặt lúc thì trắng bệch, khi lại tái xanh, rồi đỏ như gấc, rồi lại tái mét như tàu lá… như thể vừa bước ra từ lò nhuộm vậy.

“Cố Trường Bình đâu?” Sắc mặt tướng quân rất kỳ lạ.

Trong lòng Mã Thành “thịch thịch” hai tiếng.

Xong rồi, trúng tà rồi!

Phải tìm nữ pháp sư làm một trận trừ tà thôi!

Chỗ này nghe nói trước kia là hố chôn vạn người, chết rất nhiều, âm khí nặng, dễ chạm phải thứ không sạch sẽ.

“Bẩm tướng quân, hắn đi rồi.”

“Đi khi nào? Trước khi đi có nói gì không?”

Xong thật rồi!

Pháp sư không đủ, phải tìm cả bà đồng mới được.

Tuổi càng lớn càng cao tay!

Mã Thành nghiến răng trả lời: “Đi từ một khắc trước rồi. Trước khi đi, Cố Trường Bình còn nói với tướng quân, rằng sẽ gặp lại trên chiến trường. Mẹ kiếp, loạn thần tặc tử mà còn dám khiêu khích nữa chứ!”

“…Ồ…” Từ Thanh Sơn đáp một tiếng: “Vậy… vậy thì… chúng ta cũng quay về thôi.”

Gì mà “chúng ta cũng quay về”?

Đường đường là đại tướng quân, sao lại nói mấy câu yếu ớt mềm nhũn như thế, khí thế đâu rồi?

Mã Thành vội liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch lập tức quát lớn: “Mọi người nghe lệnh! Lập tức về quân doanh, rèn luyện bản lĩnh cho tốt, sau này tiêu diệt sạch quân Bắc phủ!”

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hò hét vang dội trời đất, sĩ khí hừng hực, đúng là nên như thế!

Thẩm Dịch quay đầu, làm động tác mời: “Tướng quân, xin mời lên ngựa!”

“Ồ…” Tướng quân đứng yên như hóa đá, như thể còn đang nằm mơ.

“Tướng quân, xin mời lên ngựa!” Thẩm Dịch lại quát to một tiếng.

“Ồ… phải rồi… lên ngựa… ta lên ngay…”

Từ Thanh Sơn một chân dẫm lên bàn đạp, vừa định leo lên yên ngựa, bỗng đầu chúi xuống dưới.

“Tướng quân?”

“Tướng quân?!”

Mã Thành và Thẩm Dịch vội đưa tay đỡ lấy, cả hai cùng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đường đường là đại tướng quân, lại ngã khỏi ngựa ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao ánh mắt nhìn vào…

Ngay lúc ấy, Từ Thanh Sơn đột nhiên hất tay bọn họ ra, không cần dẫm bàn đạp, tung người một cái đã ngồi vững trên yên.

Hắn vung roi ngựa một cái, lao vút đi như tên rời cung!

Thôi chết!

Nguy hiểm thật!

Mã Thành lập tức ưỡn ngực hét to: “Các huynh đệ, xuất phát! Mau đuổi theo tướng quân!”

Vừa dứt lời lập tức tung mình lên ngựa rồi ngẩn người.

Tướng quân đâu rồi?

Đến bóng dáng cũng chẳng còn!

Từ Thanh Sơn phi ngựa trong gió Bắc, trong đầu hắn lúc này như một chiến trường đầy khói lửa, những chuyện đã qua hiện về như ảo ảnh.

Hắn đột nhiên giơ tay, tát mình một cái thật mạnh.

Từ Thanh Sơn ơi là Từ Thanh Sơn, ngươi đúng là con heo! Không tim không phổi đến mức này, đến heo còn thông minh hơn ngươi gấp trăm lần.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi!

Khi cái tên ẻo lả đó cong người chui vào lòng mẹ nàng ta;

Khi nàng ta nhìn thấy thân thể mình trong phòng rửa mặt mà đỏ mặt tía tai;

Khi văn sinh võ sinh tranh tài đá cầu, ngươi đè nàng dưới thân;

Khi thấy nàng thì lập tức sinh tà niệm, không thấy thì lại nhung nhớ khôn nguôi…

Ngươi lẽ ra phải nhận ra nàng là nữ nhân rồi chứ!

Bởi vì tổ tiên nhà họ Từ, chưa từng có ai đoạn tụ!

Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng…

Sao nàng lại có thể là nữ nhân được?

Từ Thanh Sơn lại rơi vào mê loạn.

Một nữ nhân, sao có thể đi học?

Sao có thể gánh vác gia nghiệp?

Sao có thể vào Quốc Tử Giám?

Sao có thể kết nghĩa huynh đệ với nam tử?

Sao có thể thi đỗ Thám hoa?

Sao có thể nhập Hàn Lâm?

Sao có thể tiến vào Mật Thư đài, chỉ cách thiên tử một bước?

Nàng sao có thể giữa chốn triều đình đầy đấu đá quyền mưu, vững vàng chỗ đứng, sánh ngang với bọn họ, thậm chí giẫm bọn họ dưới chân?

Rốt cuộc nàng làm thế nào?

Nàng không sợ sao?

Không thấp thỏm lo âu sao?

Không trằn trọc mất ngủ sao?

“Sông Hoàng ch** n**c về Đông,

Gái Lạc Dương tiếng vang lẫy lừng.

Mười ba đã biết dệt gấm,

Mười bốn hái dâu đầu ngõ Nam.

Mười lăm xuất giá về nhà họ Lư,

Mười sáu sinh con, đặt tên A Hầu…”

Cuộc đời một nữ nhân, chẳng phải nên là dệt vải, hái dâu, lấy chồng, sinh con, rồi sống bên chồng, bên con cả đời đó sao?

Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn tuyết trắng vô biên tĩnh mịch, nhớ tới mẹ già đang ở tận kinh thành, lại nghĩ đến những nữ nhân trong nội viện nhà họ Từ…

Mãi đến lúc này, Từ Thanh Sơn mới thật sự hiểu rõ, người mà hắn thích rốt cuộc là ai;

Mới hiểu tại sao Diệp Quân Chỉ dù tốt trăm bề, cũng không chạm được tới tim hắn;

Mới hiểu, việc hắn vì người kia mà buồn là đúng, ghen tuông là đúng, xót xa là đúng, hạnh phúc cũng là đúng, và cả mong muốn được ở bên người ấy cả đời cũng là đúng.

Mà hắn lại tự tay đánh mất rồi.

Từ Thanh Sơn ơi là Từ Thanh Sơn, ta thật muốn móc mắt ngươi ra mà giẫm làm banh!

Không đúng!

Tại sao Cố Trường Bình lại biết?

Hắn thật sự cam tâm để nàng bước từng bước nghịch thiên như vậy sao?

Còn nữa…

Tại sao Cố Trường Bình lại lựa đúng lúc này để nói cho hắn biết thân phận thật của “ẻo lả”?

Trong lòng Từ Thanh Sơn đau như cắt, trước mắt tối sầm, cả người lăn khỏi ngựa, lăn mấy vòng giữa tuyết trắng, ngã sõng soài trên mặt đất.

Mắt mở trừng trừng, không nhúc nhích!!

Bên trong xe ngựa.

Cố Trường Bình mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh vã đầy trán, hoàn toàn không còn vẻ tiêu sái như lúc vừa nói chuyện cùng Từ Thanh Sơn.

“Trước người thì phong quang, sau lưng lại chịu khổ, đáng đời!”

Lão Kỳ cười nhạt, lấy ra một hàng kim châm từ hòm thuốc: “Tự c** q**n áo ra đi, đừng để bản thần y phải động tay.”

Áo cởi ra, từng cây kim mảnh cắm thẳng vào bốn kinh tám mạch, thủ pháp của lão Kỳ là: vững, chuẩn, dứt khoát.

Hơn chục mũi kim cắm xuống mà không hề ngừng tay chút nào.

Cố Trường Bình đã quen chịu đau, nhướng mi mắt, nói cảm tạ: “Chuyến này, làm phiền ông rồi.”

“Nếu ngươi chết rồi thì ta chẳng cần phải phiền nữa!”

Nghe vậy, Cố Trường Bình cười khổ, dần nhắm mắt lại.

Hắn vừa im lặng, lão Kỳ lại không chịu được: “Phải rồi, cái tên họ Từ kia, cũng thích cái tên giả nam đó phải không?”

Cố Trường Bình gật đầu.

“Nếu đã là tình địch, vậy sao còn nói cho hắn biết thân phận thật của nàng ta?”

Lão Kỳ cười nhạt: “Ngươi định phó thác trước lúc lâm chung sao, hay là cố tình khuấy loạn lòng tên họ Từ đó?”

Bình Luận (0)
Comment