“Người đâu, thi hành hình phạt!”
Vừa nghe lệnh Kỷ Cương, lập tức có thị vệ tiến lên kéo Tĩnh Bảo ra, lại có người mang đến một bộ kẹp ngón tay, tra vào mười đầu ngón tay của Tĩnh Nhược Tố.
“A Bảo!” Tĩnh Nhược Tố sợ đến run rẩy.
“Kỷ Cương! Có bản lĩnh thì trút lên ta, đừng hành hạ tỷ tỷ ta!”
Tĩnh Bảo gào khản cả giọng, giãy dụa điên cuồng: “Ngươi trút lên ta này, cái đồ khốn nạn! Con rùa rút đầu! Có giỏi thì nhắm vào ta, tới đây!”
Kẹp gỗ siết chặt từng chút một.
“Aaaa…”
Cơn đau dữ dội bắt đầu từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể Tĩnh Nhược Tố, toàn thân run rẩy, đổ rạp xuống đất.
Kẹp gỗ vẫn tiếp tục siết chặt, rắc rắc, cả mười đốt xương ngón tay đồng loạt gãy vụn.
Đau đến tận linh hồn. Một thiên kim tiểu thư được nuông chiều suốt ba mươi năm, ngoài lúc lâm bồn, chưa từng nếm trải nỗi đau nào kinh hoàng đến thế.
Tĩnh Nhược Tố cuối cùng không nhịn nổi, gào lên thất thanh.
Tiếng kêu thê thảm và khản đặc như dao nhọn, đâm thẳng vào tim Tĩnh Bảo.
Bao nhiêu đêm nàng từng rúc vào lòng chị, nghe chị kể chuyện phố chợ, vừa vỗ nhẹ lưng nàng vừa dịu dàng ru ngủ.
Bàn tay ấy mềm mại, dịu dàng, đưa nàng vào những giấc mơ bình yên nhất.
Nàng hối hận rồi.
Cố Trường Bình, ta hối hận rồi.
Tĩnh Bảo khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất, bò đến trước mặt Kỷ Cương: “Ta xin ngươi, tha cho tỷ ta. Tỷ ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối… Ta cầu xin ngươi…”
“Nói!”
Kỷ Cương cúi người, hỏi: “Cố Trường Bình có phải sớm đã biết thân phận của ngươi không? Số lương thực tích trữ ở Giang Nam có phải để chuẩn bị cho Bắc phủ?”
Tĩnh Bảo run rẩy trả lời: “Không phải!”
“Nói tiếp!”
Kỷ Cương mỉm cười: “Xem miệng ngươi cứng, hay cái kẹp ngón tay này cứng hơn.”
“Đại nhân, nàng ta ngất rồi.”
“Tạt nước cho tỉnh.”
“Tuân lệnh!”
Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Tĩnh Nhược Tố từ từ tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt thì cơn đau lại ập đến.
Cổ họng nghẹn cứng, không phát ra nổi tiếng.
Âm thanh ồn ào bên tai dường như xa dần, chỉ còn lại một tiếng gọi rõ ràng: “Đại tỷ“
“Đại tỷ“
“Đại tỷ“
Là A Bảo.
Tĩnh Nhược Tố muốn hướng về giọng nói ấy mà nở nụ cười.
Nhưng đau quá!
Nàng chẳng làm được gì cả!
A Bảo à, bao năm qua tỷ luôn nép sau lưng muội, được muội bảo vệ kỹ càng. Cuối cùng cũng có ngày tỷ có thể đứng ra bảo vệ muội rồi.
Thật tốt biết bao!
Máu từ đầu lưỡi bị cắn nát rỉ ra, men theo khóe miệng trắng bệch của Tĩnh Bảo chảy xuống.
Thân thể không chút thương tích lại như bị tra tấn dữ dội, nàng gắng gượng đứng dậy.
“Khoan đã, ta khai!”
Kẻ hành hình dừng tay, ánh mắt tất cả dồn vào đôi mắt đẫm lệ đang run rẩy của nàng.
“Hahaha…”
Tĩnh Bảo bất ngờ bật cười, lảo đảo lùi lại vài bước.
Rồi tiếng cười đột ngột tắt lịm.
“Ta không có gì để nói!”
Trong chớp mắt, Tĩnh Bảo xoay người, đập mạnh đầu vào tường.
Máu bắn tung tóe.
Một khắc trước, Kỷ Cương còn vênh váo đắc ý, khoảnh khắc sau, sắc mặt hắn ta trắng bệch như gặp quỷ, hét lên kinh hoàng: “Cứu người! Mau cứu người! Mau lên!”
…
Lầu Ngoại Lâu, không khí như đông cứng.
Thời gian như bị kéo dài vô hạn, từng khắc từng khắc đều thiêu đốt lòng người, giày vò thống khổ.
Có tiếng gõ cửa.
Thịnh Nhị mặc dạ hành y bước vào, che mặt bằng khăn đen: “Kỷ Cương tra tấn Tĩnh Nhược Tố, ép Thất gia nhận liên quan giữa lương thảo Giang Nam và Bắc phủ, Thất gia đâm đầu vào tường tự vẫn, cắt ngang cuộc tra khảo.”
Mấy lời ngắn gọn như tiếng sét nổ tung bên tai ba người.
“Nàng… nàng ấy chết rồi sao?” Giọng Lục Hoài Kỳ còn thảm hơn cả tiếng khóc.
Thịnh Nhị: “Thái y đang cứu chữa!”
Cao Triều nghiến răng: “Tiểu Cửu đâu?”
“Có mặt!”
“Đi ngay đến doanh trại quân phía tây ngoại thành, báo tin này cho Từ Thanh Sơn.”
Với tình cảm Từ Thanh Sơn dành cho Tĩnh Bảo, dù không ra tay cứu giúp, ít ra cũng có thể khiến nàng bớt khổ trong ngục.
“Rõ!”
“Ta… ta… ta có thể làm gì?” Lục Hoài Kỳ đau lòng đến mức nói không nên lời.
Cao Triều vỗ vai hắn: “Không làm được gì cả, chỉ có thể chờ!”
“Ba vị gia!”
Tạ Bách từ bếp bước ra, tay cầm con dao bếp sáng loáng: “Cứu người đi! Ta có chút công phu tay chân, có thể xông lên trước.”
Vừa dứt lời, trước mắt lóe lên một bóng người.
Tạ Bách còn chưa kịp thấy rõ là ai, con dao trong tay đã biến mất.
Thịnh Nhị ném dao lên bàn, ánh mắt chế giễu: “Với chút võ vẽ như mèo cào này mà đòi xông vào ngục của Cẩm Y vệ? Mơ giữa ban ngày à!”
Tạ Bách ngơ ngác nhìn Thịnh Nhị, rồi bỗng ngồi thụp xuống ôm đầu khóc.
Cũng chẳng dám khóc to, chỉ nghẹn ngào rấm rứt trong cổ họng, nghe đến nhói lòng.
Thịnh Nhị là người đầu tiên không chịu nổi: “Ta đi trước!”
“Nhị gia!”
Tiền Tam Nhất nhìn quầng thâm quanh mắt Thịnh Nhị, hơi nhói lòng: “Nhị gia nhớ cẩn thận. Nhờ ngài chăm sóc cho Thất gia bên trong…”
“Cần ngươi nhắc à!”
Thịnh Nhị vừa dứt lời đã biến mất.
Lục Hoài Kỳ ôm ngực, khó chịu đến phát điên: “Các người nói xem… Tiểu Thất có thể được cứu không?”
Cao Triều lúc này đầu óc vô cùng tỉnh táo.
“Hắn không thực sự muốn chết, mà chỉ muốn cắt ngang việc thi hành hình phạt. Ta đoán, nàng biết rõ dùng bao nhiêu lực thì sẽ bị thương đến mức nào.”
…
Phủ Cẩm Y vệ.
Một thị vệ đến gần Kỷ Cương: “Đại nhân, vừa rồi Tiểu Cửu bên cạnh Cao Triều đã lén rời khỏi thành, có vẻ như đi về phía doanh trại phía tây ngoại thành.”
Sắc mặt Kỷ Cương hơi biến: “Đi gấp không?”
“Rất gấp.”
Nửa đêm đi quân doanh, e rằng là để báo tin cho Từ Thanh Sơn. Bên này Tĩnh Văn Nhược vừa xảy chuyện, bên kia Cao Triều đã nhận được tin…
Xem ra trong Cẩm Y vệ có nội gián rồi!
“Thấy ai truyền tin không?”
“Không thấy.”
“Không thấy là vì người đó sợ bị các ngươi phát hiện.”
Mắt Kỷ Cương ánh lên vẻ độc ác: “Kẻ này ở ngay trong chúng ta, có võ công, rất thân cận với Cao Triều.”
“Việc này…”
“Chuyện này các ngươi không cần lo. Tiếp tục giám sát, có biến lập tức báo ta.”
“Tuân lệnh!”
Người kia lui xuống, tâm phúc tiến đến gần: “Đại nhân, phải nghĩ cách lôi tên nội gián ra.”
Kỷ Cương hạ mắt, hờ hững nói: “Ngươi âm thầm để ý. Ta phải lập tức vào cung.”
Tâm phúc cả kinh: “Giờ này, cung môn đã đóng cả rồi.”
“Tĩnh Văn Nhược là người trong lòng của vị ở doanh phía tây ngoại thành. Ta không động vào nàng, mà lại động đến tỷ tỷ nàng, là vì kiêng dè người đó. Vốn tưởng chỉ là nữ nhi bình thường, dọa một chút là khai, không ngờ lại là khúc xương cứng đầu.”
Kỷ Cương phủi nhẹ áo choàng: “Hoàng thượng chỉ biết ta điều tra chuyện nữ cải nam trang, không biết ta nghi ngờ nàng ta cấu kết với Bắc phủ.”
“Đại nhân lo Hoàng thượng trách tội…”
“Chiến sự cận kề, lòng tướng không thể loạn, nghi ngờ cũng không được. Việc này không thể che giấu. Thà để Hoàng thượng nghe từ miệng ta còn hơn nghe từ kẻ khác.”
Kỷ Cương lạnh lùng cười: “Truyền lệnh xuống. Tĩnh Văn Nhược vì nữ cải nam trang, sợ tội mà tự vẫn. Ai dám rò rỉ một chữ, giết không tha!”
“Rõ!”