Cách đó ngàn dặm.
Một con ưng xám đáp xuống tay Cố Dịch.
Cố Dịch thuần thục tháo ống trúc nhỏ buộc trên chân chim, đổ mảnh giấy bên trong ra lòng bàn tay, mượn ánh trăng lướt mắt qua một lượt, lập tức hồn phi phách tán.
Thư phòng của Hạo vương.
Cố Trường Bình, Hạo vương, các mưu sĩ và mấy vị tướng lĩnh đang tụ họp, cùng bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Cánh cửa thư phòng bị đá mạnh bật tung một tiếng “rầm!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn kẻ đột ngột xông vào, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu, chỉ riêng lòng Cố Trường Bình bỗng nhiên chùng xuống mà chẳng rõ vì sao.
Y lập tức ném bản đồ trong tay xuống, bước tới: “Có chuyện gì?”
Cố Dịch đưa mảnh giấy ra: “Gia, ngài xem cái này!”
Cố Trường Bình vừa mở ra xem, toàn thân máu nóng xộc thẳng lên đầu, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ngũ quan méo mó vì tức giận.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lý Quân Tiện cảm thấy có điều bất thường, tiến lại đặt tay lên vai y, không khỏi giật mình. Cố Trường Bình… đang run rẩy.
“Tử Hoài?”
“Thập nhị, theo ta ra đây một chút.”
Hai người đi tới một chỗ vắng vẻ bên ngoài, Cố Trường Bình hạ giọng: “Thập nhị, ta phải tới thành Tứ Cửu một chuyến, phải đi ngay lập tức.”
Lý Quân Tiện sững người: “Ngươi phải cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì chứ?”
“Nàng gặp chuyện rồi.”
“Ai?”
Lý Quân Tiện dò hỏi: “Thất gia?”
“Phải!”
“Thất gia gặp chuyện gì?”
“Nàng giả trai bị phát hiện rồi.”
“…”
Lý Quân Tiện chết lặng một lát, rồi bỗng dưng hét lên: “Ý ngươi là… cái người đỗ Thám hoa… là… là nữ nhân?”
Cố Trường Bình gật đầu: “Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ không còn thời gian nữa rồi.”
Lý Quân Tiện giữ chặt y lại: “Ngươi đi rồi thì ở đây làm sao? Đại chiến sắp tới…”
“Không thể lo được nữa, Thập nhị, giờ không thể lo được nữa rồi.”
Cố Trường Bình hất mạnh tay, người đã lao đi mấy trượng.
“Cố Trường Bình! Đồ khốn, đứng lại cho ta!”
Cố Trường Bình dừng bước, quay đầu lại, nhìn Lý Quân Tiện đang đuổi theo, gằn từng chữ: “Thập nhị, với ta mà nói, nàng… quan trọng hơn cả giang sơn.”
*
Hoàng cung, nội điện.
Lý Tòng Hậu đã thay áo quần thường ngày, đang dựa đầu giường đọc sách.
Mắt lướt qua từng hàng chữ, lòng lại không sao tĩnh được.
“Vương Trung!”
“…”
“Vương Trung!”
“Bệ hạ, Vương công công không có ở đây. Ngài có điều gì phân phó?”
“Thôi khỏi!”
Lý Tòng Hậu ném sách sang một bên, bực bội đứng dậy, đi đi lại lại trong điện.
Chỉ chốc lát sau, Vương Trung mồ hôi đầy mặt chạy vào.
“Bệ hạ, ngài tìm nô tài?”
“Đi đâu vậy?”
“Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ là Kỷ Cương cầu kiến, nói có việc gấp muốn bẩm báo với bệ hạ.”
Lúc này ư?
“Tuyên kiến!”
Lý Tòng Hậu: “Mau thay áo quần cho trẫm.”
“Dạ!”
Chưa đầy nửa chén trà sau, Kỷ Cương hấp tấp vào điện, quỳ rạp xuống: “Bệ hạ, Thám hoa lang vì sợ tội mà đã tự vẫn, đập đầu vào tường!”
Lý Tòng Hậu sững lại, rồi giận dữ hét lên: “Trẫm còn chưa thẩm tra, mà ả đã dám tự vẫn?”
“Kỷ đại nhân, người có cứu được không?” Vương Trung không nhịn được hỏi xen vào.
Lý Tòng Hậu quét mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh vô cùng.
“Bệ hạ!” Vương Trung sợ hãi quỳ sụp xuống: “Nô tài cả gan xin nói một câu, lúc này Thám hoa lang không thể chết được… nàng là người mà vị ấy coi như bảo vật trong lòng!”
Lý Tòng Hậu: “Kỷ Cương?”
Kỷ Cương vội thưa: “Đầu bị thương khá nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Như công công vừa nói, phạm nhân có liên quan trọng đại, thần mạo muội đến xin bệ hạ quyết đoán.”
Lý Tòng Hậu trầm mặc hồi lâu: “Vương Trung?”
“Lão nô có mặt.”
“Sai thái y giỏi nhất trong cung tới xem thương thế cho nàng.”
“Dạ!”
Vương Trung bò dậy khỏi đất, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa liếc sang Kỷ Cương.
Trưởng công chúa ơi, trưởng công chúa… Mạng này của lão nô sớm muộn gì cũng phải đền vào tay con trai của ngài, hết sức rồi, hết sức rồi!
“Khoan đã!”
Vương Trung thót tim: “Bệ hạ còn điều gì phân phó?”
“Truyền Tô thái phó lập tức vào cung.”
“Lão nô lập tức sai người đi thỉnh!”
Vương Trung vừa đi khỏi, Lý Tòng Hậu lập tức nhìn sang Kỷ Cương: “Việc tịch thu nhà cửa, Từ Tướng quân đã biết chưa?”
“Khởi bấm bệ hạ, theo thần được biết, hôm đó đích thân con trai độc nhất của trưởng công chúa, Cao Triều, đã tới doanh trại báo tin.”
“Ồ?”
“Nhưng Từ Tướng quân không gặp, chỉ sai thị vệ ra tiếp, đêm nay vẫn nghỉ lại trong doanh, chưa về phủ.”
Sắc mặt Lý Tòng Hậu biến đổi đôi chút, một lúc sau mới giãn mày ra: “Người nhà họ Từ, từ trước đến nay chưa từng khiến trẫm thất vọng.”
Tô thái phó đến rất nhanh.
Lý Tòng Hậu miễn cho hắn ta hành lễ, còn sai người mang ghế ra mời ngồi.
“Tiên sinh!”
Lý Tòng Hậu chỉ Kỷ Cương: “Hắn vừa bẩm báo, Tĩnh Văn Nhược vì sợ tội mà đập đầu tự vẫn.”
Tô thái phó giật mình: “Đã chết rồi?”
Lý Tòng Hậu: “Được cứu rồi.”
Không nói lời nào, Tô thái phó lập tức đứng dậy, quỳ xuống: “Bệ hạ, đại chiến đang cận kề, mạng người này tuyệt đối không thể để mất, xin bệ hạ suy xét!”
Lý Tòng Hậu: “Trẫm chỉ tịch thu nhà họ Tĩnh, chưa hề làm gì nàng. Nữ giả nam trang, làm loạn triều cương, đáng tội tru di.”
“Bệ hạ nói chí phải, nhưng…”
Tô thái phó lớn tiếng: “Giết một Tĩnh Văn Nhược thì dễ, nhưng sưởi ấm trái tim của một vị tướng quân lại khó. Mà để vị tướng đó chiếm lấy một tòa thành, càng khó hơn gấp bội.”
Lời đến đây là đủ, phần còn lại, là sự lựa chọn của bậc đế vương.
Sắc mặt Lý Tòng Hậu dần dần dịu lại.
Thực ra, ngay khi thốt ra chữ “tịch thu” kia, trong lòng hắn đã có hơi hối hận. Quá xúc động. Lẽ ra có thể đợi sau khi Từ Thanh Sơn ra trận rồi hãy hành động cũng không muộn.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, tựa như đang cân nhắc.
“Bệ hạ!” Tô thái phó gọi một tiếng: “Luật pháp cũng không ngoài tình người. Lúc này đại chiến đã sát bên, trong thành Tứ Cửu càng cần một chữ “ổn” làm đầu.”
Lý Tòng Hậu thuận thế xuống thang: “Kỷ Cương!”
“Thần có mặt!”
“Đưa người ấy ra khỏi đại lao, cho nghỉ dưỡng trong một viện yên tĩnh của Cẩm Y vệ. Ba bữa mỗi ngày không được lơ là. Mọi việc, đợi đại quân thắng trận rồi hãy bàn tiếp.”
“Thần tuân chỉ!”
“Lui đi, trẫm còn vài lời muốn nói với thái phó.”
“Thần cáo lui!”
Kỷ Cương thi lễ lui ra.
Ra tới ngoài điện, ánh mắt hắn chợt lóe sáng đầy âm trầm: Chậm một chút cũng tốt, thêm chút thời gian, nhất định có thể tra được thêm nhiều chứng cứ hơn.
“Tướng quân?”
“…”
“Gia?”
Trong đại trướng, Từ Thanh Sơn ngẩng đầu khỏi bản đồ hành quân, ánh mắt dưới ánh nến lộ rõ muôn phần cảm xúc phức tạp.
“Chuyện gì?”
Mạch Tử lưỡng lự.
“Nói!”
“Vừa rồi Tiểu Cửu đến.”
Mạch Tử nhìn vẻ mặt chủ nhân mình: “Nói Cẩm Y vệ đã tra khảo đại tỷ của Thất gia, ép Thất gia phải thừa nhận quan hệ với Cố Trường Bình. Thất gia đã đập đầu tự vẫn.”
“…”
Mắt Từ Thanh Sơn tối sầm, trước mắt chỉ còn lại nhịp tim của chính mình.
Những cảm xúc đè nén bấy lâu, trào ra từ đôi mắt, khiến Mạch Tử hoảng sợ vội cúi đầu.
“Chết rồi à?
“Thái y đã cứu về rồi.”
Sau một tiếng thở dài thầm lặng, Từ Thanh Sơn cất tiếng: “Ta biết rồi. Bảo hắn quay về đi.”
“Hả?”
Mạch Tử bật ngẩng đầu.
Không đúng!
Vừa rồi ánh mắt của gia, rõ ràng là sốt ruột!
“Sao, cần ta phải nhắc lại lần nữa?”
“Dạ!”
Người vừa đi khỏi, lưng Từ Thanh Sơn vốn luôn thẳng như tùng cong xuống, ngồi cũng không vững, đành bước ra khỏi đại trướng.
Không khí sau mưa đặc biệt trong lành và ẩm ướt.
Y ngoái đầu nhìn lại phía sau.
Trong bóng tối, một người lặng lẽ bước ra: “Tướng quân?”
Không ngờ Từ Thanh Sơn vẫy tay: “Không sao, ta chỉ ra ngoài hít thở chút thôi. Còn hai ngày nữa là xuất binh, phải không?”
“Dạ!”
“Còn… hai ngày nữa!”
Ngữ khí nghe thì bình thường, nhưng nghe kỹ lại có phần gắt gỏng ẩn sâu. Ám vệ hiểu ra, mà Từ tướng quân đã sải bước khuất dần vào màn đêm.