Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 739

Sắc mặt Tịch Thái An như mang theo vẻ “sống chết có số”, không chỉ khiến Lý Tòng Hậu lâm vào tình cảnh khó xử, mà còn khiến lòng quần thần chấn động.

Đúng vậy!

Một nữ tử để lỡ thì đến năm hai mươi hai tuổi, chẳng nam chẳng nữ, không lấy chồng, cũng chẳng gả đi, chen chân giữa đám đàn ông, rốt cuộc là vì điều gì?

Hoàng đế giữ sắc mặt trầm tĩnh, không nói lời nào, bên dưới cũng không ai dám lên tiếng.

Vương Trung thừa cơ hơi hé mí mắt, nhìn Tịch Thái An đang ngồi dưới đất, lại nhìn Từ Thanh Sơn đang quỳ kia, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Lão già này quả thật đức cao vọng trọng, nhưng xưa nay làm người ngay thẳng, lời nào ra lời đó.

Trong đám tiến sĩ ở Quốc Tử Giám, người khác đôi khi còn nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện, riêng lão già này chớ nói đến việc làm ngơ, bảo hắn ta nói năng quanh co cũng đã là việc khó rồi.

Đang yên đang lành, sao lại lên tiếng cầu tình cho Tĩnh Văn Nhược?

Chẳng lẽ lại là do hai tên nhóc con kia làm chuyện tốt?

“Tô Thái phó!”

“Thần có mặt!”

“Từ Tướng quân cần nghiêm trị, còn Tịch tiến sĩ lại nên xử nhẹ… chuyện này… khanh thấy sao?”

Tô Thái phó nhìn vị Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, trong lòng thở dài: đã đến nước này rồi, sao vẫn còn do dự, không quyết đoán như vậy?

“Hoàng thượng!”

Tô Thái phó bước đến giữa Từ Thanh Sơn và Tịch Thái An, trịnh trọng nói: “Lời của Tịch đại nhân không phải là không có lý. Thần từng cộng tác với Thám hoa lang mấy tháng, chẳng nói chuyện khác, riêng sự thông minh lanh lợi ấy, trên đời khó ai sánh bằng. Nói một câu có phần khó nghe, nếu là nam nhi, nhất định đã là bậc quyền thần trong triều.

Thần tin rằng Từ Tướng quân cũng không nỡ trơ mắt nhìn Thám hoa lang phải chết như vậy!”

Đôi mắt đen thẳm của Từ Thanh Sơn chầm chậm rũ xuống, kịp thời che giấu ánh nhìn xót xa.

Tô Thái phó đứng gần, thấy rõ từng chút một.

Quả nhiên, hắn đang cố chống đỡ!

“Tướng quân khăng khăng đòi xử nặng, ngoài việc giữ gìn kỷ cương triều chính, còn là vì không muốn Hoàng thượng bị kẹt giữa hai bên mà khó xử.

Nhà họ Từ là trụ cột quốc gia, liều mình chiến đấu nơi biên cương mới có được cảnh thái bình hiện giờ. Nay đại chiến sắp tới, lòng tướng quân tuyệt đối không thể loạn, loạn sẽ sinh họa.”

Tô Thái phó nhìn Hoàng đế, giọng điệu hết sức tha thiết: “Thần tử biết nghĩ cho quân vương, quân vương cũng nên biết thương thần tử. Thần cho rằng, chi bằng chuyện này cứ xử theo cách ‘giơ cao đánh khẽ’.

Một là, để thiên hạ thấy được độ lượng và khí độ của thiên tử; hai là, Từ Tướng quân nhận được ân điển này, nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ đất nước, không phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng, giữ cho giang sơn vững bền, nhân dân yên ổn.”

Những lời này không chỉ kín kẽ không sơ hở, mà còn khí thế ngất trời. Văn võ bá quan nghe xong, ai nấy đều cảm thấy lòng rung động, một tấm lòng yêu nước dâng trào.

Lý Tòng Hậu chăm chú nhìn Tô Thái phó một hồi, chầm chậm đứng dậy khỏi long ỷ, ánh mắt uy nghi đảo qua một lượt.

“Vương Trung!”

“Nô tài có mặt!”

“Tuyên chỉ của trẫm…”

Ánh nắng buổi trưa chiếu qua cửa sổ.

Bụi trong không khí lơ lửng trong ánh sáng, Tĩnh Bảo nhìn nửa ngày, gọi: “A Man?”

“…”

“A Man?”

“…”

Đi đâu rồi?

Tĩnh Bảo chống tay lên giường, ngồi dậy, còn chưa vững người thì đã thấy choáng váng đầu óc.

“Gia, gia, Thất gia…”

A Man kêu lên kinh hãi rồi vội vã chạy vào, đến gần, Tĩnh Bảo mới phát hiện nàng nước mắt đầy mặt, trong lòng bỗng nhiên lạnh đi một nhịp: “Chẳng lẽ là đại tỷ của ta…”

A Man lắc đầu như điên, nức nở mấy tiếng mới nói thành lời: “Thất gia, chúng ta không sao rồi, chúng ta… chúng ta được về nhà rồi!”

“Hả?”

Tĩnh Bảo há miệng lắp bắp hồi lâu, giống như A Man, mãi vẫn không thể thốt nên lời.

Nếu chỉ là giả nam trang thì không đến nỗi tử tội; nhưng nàng tham gia khoa cử đó là tội khi quân, có thể tru di cả nhà.

“A Man, sao lại nói là không sao?”

“Không biết nữa, thị vệ bên ngoài nói, bảo chúng ta có thể rời đi.”

“Ngươi… không nghe nhầm chứ!”

“Ta đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần rồi.”

A Man ngồi xổm xuống đất: “Gia, lên đi, A Man cõng ngài!”

Tĩnh Bảo nằm lên, sống mũi hơi cay cay: “Những người khác thì sao? Đại tỷ ta đâu?”

“Không biết, ra khỏi chỗ quỷ quái này rồi hẵng tính.”

Ra khỏi phòng, Tĩnh Bảo mới phát hiện, quả thật không có lấy một thị vệ, suốt đường đi thông suốt không ai cản trở.

Đột nhiên, A Man dừng lại.

“Gia, ngài xem!”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu, hốc mắt cũng chợt đỏ ửng.

Phía trước mấy trượng, A Nghiễn, Nguyên Cát, Cao thúc, Cẩu Nhị Đản, quản sự, đầu bếp… tất cả đều nhìn nàng chằm chằm, không thiếu một ai, ai cũng bình an vô sự.

A Nghiễn vội chạy đến: “A Man, để ta cõng.”

Không đúng, còn thiếu một người.

Tĩnh Bảo túm lấy cánh tay A Nghiễn: “Đại tỷ ta đâu?”

“Đại phu nhân vừa được Lục tiểu gia đón đi rồi.”

Thịnh Nhị từ dưới bóng cây bước ra, đứng trước mặt Tĩnh Bảo, hạ giọng nói: “Bên ngoài có người chờ ngươi, mau rời khỏi đây đi.”

“Đa…”

Vừa mới cất lời, Thịnh Nhị đã quay lưng đi.

Tĩnh Bảo nhìn bóng dáng bị ánh nắng kéo dài của y, khàng nói một tiếng: “Đa tạ!”

Ra đến cổng phủ Cẩm Y vệ, bên ngoài có mấy cỗ xe ngựa, không ít người: Phó Thành Đạo, vợ chồng Tô Bỉnh Văn, còn có người của lầu Ngoại Lâu…

Ánh mắt Tĩnh Bảo bị hai người một đen, một trắng thu hút.

Một người phe phẩy quạt, một người khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không mấy nghiêm túc, trông chẳng khác gì đám con nhà quyền quý ăn chơi lêu lổng.

Hốc mắt Tĩnh Bảo bất giác đỏ hoe.

Cao Triều “bộp” một tiếng bật quạt, làm bộ làm tịch phe phẩy mấy cái: “Xấu thật đấy!”

Tiền Tam Nhất: “Xấu điên rồi.”

Cao Triều: “Vậy… giờ ta nên gọi ngươi là Thất gia, hay là gọi ‘con nhỏ xấu xí’ nhỉ?”

Tiền Tam Nhất chép miệng tỏ vẻ ghét bỏ: “Ngươi gọi ‘con nhỏ xấu xí’ nghe như đang trêu ghẹo người ta ấy.”

Cao Triều bĩu môi: “Được Cao mỹ nhân ta trêu ghẹo, không phải người thường đâu.”

“Chuẩn!”

Tiền Tam Nhất: “Ngươi lợi hại nhất!”

Quạt “bộp” cái gõ qua, Cao Triều cười hề hề: “Trước mặt vợ tương lai của tướng quân, nói năng cho tử tế vào.”

Giữa ánh mắt của bao người, sắc mặt Tĩnh Bảo đã tái nhợt.

“A Man, thay ta đến cảm tạ Phó lão đại, Tô lão đại và mọi người, ân tình này ngày khác ta sẽ báo đáp.”

“Vâng!”

“Tạ Bách, về lo làm ăn cho tốt, nghiên cứu thêm vài món mới, kiếm bạc cho Thất gia.”

“Thất gia cứ yên tâm.”

“Mỹ nhân, Tam Nhất, hai người lên xe với ta.”

“Cầu còn không được!”

“Vinh hạnh vô cùng!”

Hai người cười đùa đi tới.

Tới gần, Tĩnh Bảo mới nhận ra trong ánh mắt chứa nụ cười của họ lại có mấy phần xót xa và thương cảm, nàng vội ngoảnh mặt đi, khóe mắt lại đỏ hoe.

Bánh xe lăn qua mặt đường lát đá xanh, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trong xe ngựa.

Tiền Tam Nhất nói đến khô cả họng, vớ lấy chén trà bên cạnh tu một hơi: “Toàn bộ sự việc là như vậy đó.”

Cao Triều nhìn Tĩnh Bảo: “Chiếu chỉ ban hôn là điều không ai ngờ được. May mà, Thanh Sơn sắp…”

“Hắn lúc nào thì thuyết phục được hai người, để bày ra vở kịch này?” Tĩnh Bảo bỗng cất tiếng ngắt lời.

Ánh mắt Cao Triều thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi gặp chuyện, ta lo đến phát điên, xông đến doanh trại ngoại ô tìm hắn, đến mức mắng chửi như đàn bà ngoài chợ, hắn cũng không gặp, chỉ bảo Mạch Tử nhắn lại: nếu không đi, sẽ tháo một cánh tay của Tiểu Cửu. Thực ra…”

Bình Luận (0)
Comment