Trong thư phòng.
Ba người vẫn giữ nguyên tư thế khi Từ Thanh Sơn rời đi. Chỉ mới trôi qua chưa tới nửa khắc, vậy mà lại dài dằng dặc như cả một đời người.
Tiền Tam Nhất cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ, nhưng khi véo thử chính mình thì lại đau thật.”
Sắc mặt Cao Triều vẫn vô cùng khó coi, môi không còn chút huyết sắc: “Hắn đã tính kế Tĩnh Thất, mà cả bọn ta cũng bị kéo vào đó.”
Tiền Tam Nhất thở dài: “Giờ nghĩ lại, có lẽ danh hiệu Trạng nguyên của ta thực sự là do người khác nhường cho.”
Ai nấy đều quá thông minh.
Chuyện này là do Từ Thanh Sơn làm sao?
Rõ ràng là thủ đoạn của Cố Trường Bình.
Vậy nên, tên nhóc đó ngày trước ở Quốc Tử Giám tuy có vẻ ph*ng đ*ng tùy tiện, nhưng thực ra mỗi lời Cố Trường Bình nói, mỗi tiết học hắn dạy, đều đã khắc sâu trong tâm trí!
“Mỹ nhân, Tam Nhất…” Tĩnh Bảo gọi một tiếng: “Ta hiểu rất rõ, thật ra kết quả như thế này là tốt nhất. Ta có thể đường đường chính làm người, nhà họ Tĩnh được bảo toàn, đại tỷ ta cũng được bình an.
Cố Trường Bình còn sống, ta có thể theo hắn, dựa vào công lao phò vua sau này, tiền đồ ta sẽ chẳng kém ai; nếu Cố Trường Bình chết rồi, ta vẫn là phu nhân của tướng quân bao nhiêu nữ nhân ngưỡng mộ điều đó. Thế nhưng…”
Tĩnh Bảo cụp hàng mi rậm rạp xuống: “Hắn nên hỏi ta một câu: ta có bằng lòng hay không?”
Có bằng lòng để thân phận mình bị phơi bày trước thiên hạ?
Có bằng lòng quay về làm nữ nhi, sống yên phận trong khuê phòng?
Có bằng lòng giống như bao nữ nhân khác trên thế gian lấy chồng, sinh con, sống một đời bình thường không?
“Là vì ta là nữ tử sao?” Tĩnh Bảo cười khổ: “Nên nhất định phải tìm một nam nhân để nương tựa, để họ che chở trước mặt ta?
Về toán học, một cộng một thì bằng hai; nhưng tình cảm thì không như thế. Thanh Sơn chưa từng nghĩ đến: nếu Cố Trường Bình chết đi, ta còn có thể bình an vô sự làm phu nhân của hắn được sao?
Hắn gặp chuyện, ta có thể coi như chưa có gì xảy ra, thản nhiên ở bên Cố Trường Bình ư?”
Tiền Tam Nhất và Cao Triều liếc nhau, không nói lời nào, nhưng trong lòng đã có đáp án: đừng nói là Tĩnh Thất không thể, ngay cả bọn họ cũng không thể!
“Chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô ích.” Cao Triều xoa huyệt thái dương đang giật liên hồi: “Tĩnh Thất, tuy Thanh Sơn chắc chắn không bán đứng ngươi, nhưng…”
Hắn đổi giọng: “Phòng người quân tử không bằng phòng kẻ tiểu nhân, từ giờ trở đi, mối quan hệ giữa ngươi và Cố Trường Bình phải giống như chúng ta chỉ là thầy trò, không hơn không kém. Tam Nhất?”
“Ngươi tưởng ta ngốc chắc?”
Tiền Tam Nhất nói: “Chuyện này có thể mất mạng đấy.”
Cao Triều đau lòng nhìn Tĩnh Bảo: “Giờ chỉ có thể bước từng bước, đi đến đâu hay đến đó, không còn cách nào khác.”
Không còn cách nào khác sao?
Trong lòng Tĩnh Bảo dâng lên một trận hoảng loạn!
*
Thành Bắc, khách đ**m Duyệt Lai.
Có ba người một già hai trẻ bước vào.
Lão già cởi mũ trùm trên đầu, lộ ra khuôn mặt đầy cao ngạo: “Cho hai gian thượng phòng tốt nhất.”
“Khách quan định ở lại bao lâu ạ?”
Lão quay đầu nhìn thanh niên đứng bên cạnh. Gã thanh niên có tướng mạo cực kỳ bình thường, đứng giữa đám đông cũng không ai chú ý.
“Tiểu Bình tử, cậu nói xem?”
Thanh niên nhoẻn miệng cười với chưởng quầy: “Ba ngày.”
“Tiền đặt cọc năm mươi lượng.” Thanh niên nhìn quanh một vòng, đưa bạc ra: “Chưởng quầy, sao khách đ**m vắng thế?”
“Đừng nhắc nữa, chiến sự sắp bùng nổ rồi, ai lại rỗi hơi chạy đến kinh thành. Mà khách quan các vị từ đâu tới?”
“Chúng ta từ phương Bắc đến!”
Thanh niên trả lời: “Cũng vì phía Bắc đang đánh nhau, nên mới về kinh tìm người thân. Chỉ là không chắc người ta có hoan nghênh không, nên thuê khách đ**m ở tạm vài ngày, đỡ phải mất mặt đôi bên.”
“Vừa nhìn đã biết khách quan là người có học thức.”
Chưởng quầy xách chìa khóa lên lầu: “Mời theo ta, phòng rất tốt, nước nóng lúc nào cũng có, chỉ cần gọi là mang lên. Cụ già, cẩn thận dưới chân, cầu thang…”
“Ngươi mù à, ta già chỗ nào?”
Chưởng quầy: “…”
“Chút cầu thang này đã là gì? Dãy Trường Bạch ông đây còn bước thoăn thoắt!”
Chưởng quầy: “…”
“Này, vẻ mặt đó là sao? Không tin ta hả?”
“Tin, tin, ta mù, ta mù!”
“Thừa nhận là mù thì tốt!”
Lão già hất thanh niên qua một bên rồi bước lên lầu rầm rầm. Thanh niên giữ vững thân mình, gượng cười với chưởng quầy: “Tính khí hắn hơi thất thường, mong ngài thông cảm.”
Chưởng quầy sững sờ.
Mặt thanh niên tuy bình thường, nhưng đôi mắt lại rất đẹp. Mới nãy cười một cái, đuôi mắt cong lên, nhìn cực kỳ thu hút.
Ông vội vàng chỉ tay: “Không sao không sao, là hai gian đó!”
“Đa tạ chưởng quầy, phiền mang lên ba thùng nước nóng.”
“Có ngay!”
Không chỉ có đôi mắt đẹp, cách ăn nói còn rất lễ phép.
Chưởng quầy giao chìa khóa xong thì nhanh chóng xuống lầu. Đi được nửa chừng lại cảm thấy không yên tâm, ngẩng đầu nhìn lên, bèn sững người.
Hình như chân của gã thanh niên kia không được linh hoạt cho lắm, đi hơi tập tễnh.
Chậc, tiếc thật.
Cửa phòng khép lại.
Cố Trường Bình ngồi xuống ghế, vừa xoa đầu gối vừa dặn: “Tiểu Dịch, nghĩ cách tìm Đoạn Cửu Lương, bảo hắn đến gặp ta.”
“Vâng!” Cố Dịch đưa hành lý qua: “Lão Kỳ, đến lúc châm cứu cho gia rồi!”
“Ngươi thì không bao giờ quên!” Lão Kỳ nhận lấy gói đồ, gắt gỏng: “Ta nói rồi, cứ xông vào ngục cướp người là xong, làm chi cho rắc rối!”
Cố Trường Bình không để tâm, phất tay ra hiệu Cố Dịch mau đi: “Nhớ cẩn thận.”
Cố Dịch sờ lớp da người trên mặt: “Gia yên tâm!”
Châm cứu vừa xong, chưởng quầy mang nước nóng đến. Lão Kỳ và Cố Trường Bình mỗi người đi tắm một lượt.
Vừa thay áo quần sạch sẽ xong, Cố Dịch đã quay lại.
Hắn vừa vào cửa lập tức lao đến cửa sổ mở tung ra, miệng huýt nhẹ một tiếng.
Chốc lát sau, một bóng người nhanh nhẹn chui vào từ cửa sổ. Vừa thấy người ngồi trên ghế, bèn kích động quỳ xuống: “Gia!”
Cố Trường Bình đỡ Đoạn Cửu Lương dậy: “Đứng lên rồi nói, tình hình thế nào?”
Sắc mặt Đoạn Cửu Lương có phần khó coi. Hắn mím môi rồi lại mở, mãi mới cất lời: “Gia, Thất gia đã được thả khỏi ngục… hơn nữa, nàng ấy bị Hoàng đế ban hôn cho Từ Thanh Sơn.”
“Cái gì?!”
Cố Dịch kinh hãi kêu lên.
Sáu ngày chạy gấp về thành Tứ Cửu, ngày đêm không nghỉ, ngựa chết mấy con, vậy mà không ngờ lại có kết cục này.
Trong lòng Đoạn Cửu Lương dâng lên sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn nét mặt gia.
Hắn rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp mấy phần.
Thực ra, nét mặt Cố Trường Bình không có gì, vì trên mặt hắn vẫn mang mặt nạ da người, nhưng đôi mắt thì sắc bén như dao.
Ngay cả lão Kỳ gan to, không sợ trời chẳng sợ đất cũng câm như hến.
“Cửu Lương, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho ta nghe, không sót một chữ.”
“Vâng!”
Đoạn Cửu Lương nào dám giấu giếm điều gì.
Mấy hôm nay, hắn ẩn nấp trên mái phòng của Thất gia, chuyện gì cũng không qua nổi mắt tai hắn…
Nghe xong, Cố Trường Bình xoay người bước tới cửa sổ, đứng quay lưng, không rõ đang nghĩ gì.
Áp lực trong phòng nặng nề đến cực điểm, lão Kỳ cuối cùng không nhịn nổi, bật dậy: “Ôi chao, chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Thiên hạ đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ!”
Cố Trường Bình quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt sắc như dao.
Lão Kỳ sợ đến mức vội vàng chữa lời: “Nhưng Thất gia tuyệt đối không phải nữ nhân tầm thường, dù có cướp, cũng phải cướp người về cho bằng được!”
“Giờ nàng ấy đang ở đâu?” Cố Trường Bình hỏi, giọng rất nhẹ.
“Đã quay về Tĩnh phủ.”
“Vết thương trên đầu thế nào?”
“Do Mã Thừa Dược và ngự y trong cung cùng chữa trị, chắc không sao.”
“Cao Triều và Tiền Tam Nhất thì sao?”
“Vẫn ở Tĩnh phủ, họ rất thân với Thất gia, cũng luôn giúp đỡ nàng ấy.”
“Đại quân khi nào xuất phát?”
“Sáng mai.”
“Hiện tại Từ Thanh Sơn đang ở doanh trại hay trong thành?”
“Trong thành.”
“Trong cung không có chỉ dụ gì sao?”
“Không có bất kỳ chỉ dụ nào.”
“Sáng mai đại quân xuất chinh, sao lại không có tiệc tiễn hành?”
“Chuyện này…”
Ánh mắt Cố Trường Bình lướt qua vẻ khó xử trên mặt Đoạn Cửu Lương, xoay người, vừa như hỏi ba người phía sau, lại vừa như lẩm bẩm: “Là do ta tự chuốc lấy sao?”