Chuyện này là tự mình chuốc lấy sao?
Câu trả lời là: Đúng vậy!
Nếu khi ở Biên Sa, hắn không nói với Từ Thanh Sơn câu đó thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như bây giờ.
Ta có hối hận không?
Câu trả lời là: Không.
Trận chiến này của Từ Thanh Sơn đánh đẹp và gọn ghẽ, biết nắm bắt lòng người, thời cơ và mức độ vừa vặn không sai một ly.
Đây không phải kiểu lấy trứng chọi đá một cách mù quáng, mà là có dựa vào, có chỗ trông cậy, biết mượn thế mà tiến, thuận thế mà làm.
Thanh kiếm này không mài phí, vừa ra tay đã sắc bén chói mắt, thậm chí còn lôi được lão cáo già Kỷ Cương xuống ngựa.
Điều duy nhất hắn làm sai là không báo trước cho Tĩnh Bảo một tiếng.
Con nhóc ấy bề ngoài hòa nhã, nhưng trong lòng lại rất có chủ kiến. Trước bao ánh mắt, bị l*t s*ch thể diện thì nàng sẽ đau.
Huống hồ còn kéo theo cả đôi tay của Tĩnh Nhược Tố vào chuyện này.
Cố Trường Bình thầm thở dài trong lòng, xoay người gọi: “Cửu Lương.”
“Có thuộc hạ!”
“Viết lại chi tiết hành động lần này của Từ Thanh Sơn, gửi cho Hạo vương.”
“Gia định…”
“Ta muốn nhắc nhở Thập Nhị, rằng Từ Thanh Sơn sớm đã không còn là tên nhóc ngốc nghếch ngày xưa, không thể xem thường được.”
“Không chỉ là không thể xem thường.” Lão Kỳ bĩu môi nói: “Nói về võ nghệ, thằng nhãi này e rằng còn mạnh hơn cái tên què ngươi; nói về mưu lược, nó là đệ tử ruột của ngươi đấy. Cố Trường Bình à, hành vi tự tìm đường chết này của ngươi, người ta gọi là “nuôi hổ gây họa” đấy!”
Cố Trường Bình cũng không thèm liếc mắt sang lão.
“Gia?”
Cố Dịch liếc xéo lão Kỳ một cái: “Giờ thế cuộc thế này, chúng ta phải làm sao? Sắp đánh nhau đến nơi rồi, đi hay ở?”
“Ở lại, bị người ta phát hiện thì Cố Trường Bình ngươi chỉ có đường chết, mà còn là cái chết không yên lành; phủi mông bỏ đi thì người trong lòng ngươi sẽ thành vợ người khác.”
Lão Kỳ bĩu môi, nói bóng nói gió: “Chậc chậc chậc, khó xử ghê!”
Cố Dịch hận không thể lên bịt miệng lão lại. Mẹ kiếp, đúng là độc mồm độc miệng!
“Đã đặt cọc ba ngày rồi, đừng phí của!”
Cố Trường Bình vỗ vai Cố Dịch, nhưng lại quay sang nhìn Đoạn Cửu Lương: “Cửu Lương, ngươi quay về tiếp tục theo dõi!”
“Vâng!”
“Lão Kỳ!”
Lúc này, ánh mắt Cố Trường Bình mới liếc sang lão Kỳ.
“Năm xưa Thất gia từng nuôi một con vẹt, sau đó chết, Thất gia buồn quá, viết một bài văn tế cho nó. Ngươi biết người ta viết gì không?”
“Gì?”
“Cầu chúc kiếp sau nó đầu thai làm người, biết nói tiếng người!”
Lão Kỳ: “…”
*
“Thất gia! Thất gia!”
A Nghiễn đẩy cửa bước vào: “Người trong cung đến rồi, là Vương công công đích thân đến đó!”
Tĩnh Bảo vừa nghe đến Vương Trung, lòng lập tức trầm xuống.
Nếu không phải chuyện quan trọng, cũng không cần hắn tự mình chạy một chuyến thế này.
Cao Triều vội vàng nháy mắt với Tiền Tam Nhất: “Người này ta quen, đi, ta đi cùng ngươi xem thử!”
“Đi đi đi!”
Tiền Tam Nhất cũng nói: “Ta cũng đi góp vui.”
Tĩnh Bảo cảm kích nhìn hai người, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Trong hoa sảnh.
Vương công công đang uống trà, thấy ba người từ xa đi đến, lúc này mới đứng dậy chỉnh trang áo quần.
Tĩnh Bảo bước vào, thấy phía sau hắn ta còn có một tiểu thái giám và hai cung nữ ăn mặc lộng lẫy, lông mày hơi cau lại.
Người vừa đến gần, Vương công công lập tức hắng giọng: “Tĩnh Văn Nhược!”
“Có mặt!”
…
Vương công công đợi hồi lâu, thấy con nha đầu này chẳng có ý định quỳ xuống, bèn ho mạnh một tiếng.
Tiểu thái giám sau lưng hắn lập tức cao giọng: “Hoàng thượng có khẩu dụ, còn không mau quỳ xuống!”
Tĩnh Bảo nghiến răng quỳ xuống.
Lúc này Vương công công mới nói: “Truyền hôn thê của Định Quốc công, Tĩnh Văn Nhược nhập cung dự yến, tiễn tướng quân lên đường.”
“Tuân chỉ!”
Vương công công chỉ vào bộ áo quần trong tay tiểu thái giám: “Hoàng hậu nương nương lo rằng ngươi không có áo quần mặc, nên đã sai cung nữ của ti Thượng Y làm gấp một bộ. Còn hai vị này…”
Hai cung nữ bước tới, hành lễ với Tĩnh Bảo.
Vương công công cười tủm tỉm nói: “Nương nương nói cô nương từ nhỏ được dạy dỗ như nam nhi, lời nói hành vi đều như đàn ông. Sau này vào phủ Quốc công, e rằng bị người ta chê cười. Vì vậy nên đã chọn hai người lanh lợi trong cung, một là để dạy cô nương quy củ, hai là để cô nương sai khiến.”
Tĩnh Bảo: “…”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tạ ơn!”
Tĩnh Bảo liếc nhìn hai cung nữ kia, rồi dõng dạc nói: “Tĩnh Văn Nhược, khấu tạ thánh ân!”
Vương công công gật đầu hài lòng, sau đó quay sang nói với Cao Triều và Tiền Tam Nhất: “Hoàng thượng lệnh cho hai người các ngươi cũng phải tham dự yến tiệc.”
Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại dặn thêm một câu: “Buổi yến này có rất nhiều người tham dự, hai người các ngươi ăn nói nhớ giữ chừng mực, đừng làm mếch lòng Thánh thượng.”
Cao Triều liếc qua hai cung nữ, cười mà như không cười: “Sao không ban cho chúng ta một bộ đồ mới, để chúng ta cũng thể diện chút?”
“Phải đó!” Tiền Tam Nhất hừ một tiếng: “Thế này chẳng phải thiên vị sao? Dù sao bọn ta cũng là huynh đệ của tướng quân hai mươi năm nay!”
Vương công công tức đến trợn mắt, hừ một tiếng bỏ đi, thầm nhủ: Hai cái thằng nhãi này biết gì chứ? Các ngươi đâu có giả nam trang, ban cái gì mà ban!
“Cô nương, nô tỳ đỡ nàng dậy.”
Tĩnh Bảo ngẩn người, một lúc sau mới ý thức được: cô nương kia là mình.
“Không dám phiền hai muội muội!”
Nàng tự đứng dậy, hỏi: “Dám hỏi hai muội muội tên họ là gì?”
Nàng cao hơn mỉm cười nói: “Nô tỳ tên Vãn Phong, mười tám tuổi!”
Cô thấp hơn nói: “Nô tỳ tên Tử Lan, mười sáu tuổi.”
“Không chỉ xinh đẹp mà tên cũng hay.” Tĩnh Bảo quay sang Cao Triều và Tiền Tam Nhất cười: “Ta thật đúng là có phúc. A Man, đưa hai vị muội muội xuống nghỉ ngơi, giúp họ sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không được thất lễ.”
“Vâng, hai vị muội muội mời theo ta.”
Vừa quay lưng, A Man đã trợn mắt đến tận trời.
Hay cái đầu ngươi!
Tên gì mà Vãn Phong với Tử Lan?
Ghê tởm!
Trong hoa sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Cao Triều nhìn bóng lưng hai cung nữ, nghi ngờ: “Nếu đã là để dạy quy củ, sao không phái một bà vú già đến?”
Tiền Tam Nhất nhìn hắn với vẻ mặt “ngươi đúng là ngốc”: “Phải là thiếu nữ trẻ đẹp mới vào mắt tướng quân được, sau này mới có cơ hội tiến vào phòng, rồi nói vài lời gối đầu chứ!”
Sắc mặt Cao Triều lập tức sa sầm, mắng: “Tướng quân còn chưa xuất chinh, bên kia đã tính đến chuyện hậu viện rồi! Đám người này không lo việc chính, toàn làm mấy chuyện chó má thế này!”
“Ta còn chưa nổi giận, ngươi nổi giận gì?”
Tĩnh Bảo lật xem bộ áo quần trên bàn, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt:
Tiền Tam Nhất rợn da gà vì nụ cười đó: “Tĩnh Thất, áo quần này thật sự phải mặc à?”
“Không mặc thì sao khiến quý nhân vừa lòng, sao khiến Hoàng hậu ban thưởng được? Chứng tỏ thân phận tướng quân phu nhân của ta oai phong biết bao!”
Tĩnh Bảo thu tay lại: “Đợi từ trong cung trở về, các người cũng tạm thời về nhà đi. Tĩnh phủ này đã không còn là Tĩnh phủ trước kia nữa. Có chuyện gì, gặp nhau ở lầu Ngoại Lâu!”
“Khoan đã!”
Tiền Tam Nhất nói: “Đã là tiệc tiễn tướng quân, chắc chắn tướng quân cũng tham dự, chúng ta nên hành xử thế nào?”
Cao Triều bị hỏi cũng ngẩn người, quay sang Tĩnh Bảo: “Ngươi nói đi?”
Tĩnh Bảo trầm ngâm hồi lâu: “Ta nói…”