Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 746

Khi màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn trong Bảo Hợp điện đã sáng rực, sáng như ban ngày.

Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, văn võ bá quan cùng hoàng thân quốc thích chia nhau ngồi hai bên.

“Lục tiểu thư Tĩnh phủ đến.”

“Thiếu gia phủ Trưởng công chúa đến: “

“Công tử phủ Tiền Thị lang đến: “

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử tuấn tú, vây quanh một nữ tử chầm chậm bước vào.

Nữ tử ấy mặc một chiếc áo ngắn màu ngọc pha trắng, váy dài vẽ họa tiết u nhã. Trên đầu không hề đeo một món trang sức nào, trán còn dán một mảnh lụa trắng, nói là giản dị cũng chưa đúng, phải nói là nhạt nhòa mới phải.

Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng lướt qua gương mặt nàng, chỉ trong thoáng chốc, gương mặt tưởng như nhạt nhòa ấy khiến bao người trong điện suýt chút nữa nghẹn thở.

Người đẹp có hai loại: một là đẹp bề ngoài, hai là đẹp từ cốt cách.

Đẹp bề ngoài, nhìn thoáng qua thì kinh diễm nhưng nhìn kỹ lại thấy bình thường;

Đẹp từ cốt cách, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn càng thấy kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc ấy, đại điện rộng lớn bỗng im phăng phắc.

Phía sau, Tiền Tam Nhất nhếch khinh miệt: Ngây người ra rồi chứ gì, ta biết ngay các ngươi thể nào cũng ngây người cho xem.

Phía bên kia, Cao Triều bĩu môi khinh bỉ: So với khuôn mặt như hoa như ngọc của ta vẫn còn kém một chút.

Hai người đều vô thức gạt đi cảnh tượng nửa canh giờ trước, khi họ nhìn thấy Tĩnh Bảo bước ra từ phòng, miệng há thành hình tròn, mãi vẫn chưa khép lại nổi.

Còn Từ Thanh Sơn đâu?

Ngồi ở đâu?

Phải xem thử phản ứng của tên nhóc ấy!

Ngũ quan của Từ Thanh Sơn không biến đổi gì, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đã cứng đờ.

Hắn nhớ lại nhiều năm trước, khi phụng mệnh tổ phụ đến chùa dâng dầu hương, đang cưỡi ngựa đi giữa đường thì từ xa thấy một người một ngựa lao thẳng về phía mình.

Ngựa kia trông có vẻ hoảng loạn, hắn nghĩ người cưỡi kia e rằng sắp ngã.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì…

Không chút nghĩ ngợi, hắn lập tức tung người ra, dang tay đón lấy.

Người đó rơi vào lòng hắn, nhẹ bẫng, ánh mắt sáng rực, cử chỉ lại… rất “nữ tính”.

Cảnh tượng hoang đường như một giấc mơ.

Mà giấc mơ ấy theo hắn suốt những năm qua. Đến tận giờ phút này, hắn mới hiểu ra thì ra tâm niệm xấu xa của mình dành cho nàng, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.

Yết hầu Từ Thanh Sơn trượt lên xuống mấy lần, rồi thu ánh nhìn lại.

“Tĩnh cô nương, Cao công tử, Tiền Công tử, mời ngồi bên này!”

Tiểu thái giám dẫn ba người vào chỗ, chỗ ngồi của Tĩnh Bảo lại vừa khéo đối diện với Từ Thanh Sơn, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ nét mặt của nhau.

Tấm lòng quan tâm của bệ hạ…

Hừ, thật cảm động trời đất!

“Hoàng thượng!” Vương Hoàng hậu cười nói: “Hôm nay thần thiếp thật sự mở rộng tầm mắt. Hóa ra thiên hạ lại có người dung mạo tuyệt mỹ đến vậy, quả nhiên là sông nước Giang Nam nuôi người. Tướng quân thật có con mắt tinh tường.”

Lý Tòng Hậu giấu đi vẻ kinh ngạc, mỉm cười liếc nhìn Từ Thanh Sơn, thấy hắn cúi mắt, lưng ngồi thẳng tắp, gương mặt đầy vẻ ngượng nghịu, bèn cười nói: “Không được trêu Tướng quân nữa, Vương Trung.”

Vương Trung nghe Hoàng đế gọi, vội bước lên một bước, phất trần: “Ban tiệc!”

Rượu được rót, món được dâng, âm nhạc vang lên…

Tĩnh Bảo vẫn giữ vẻ thản nhiên như trước, lặng lẽ uống trà trước mặt.

Cao Triều và Tiền Tam Nhất ngồi cùng bàn, cứ chốc chốc lại liếc nhìn Tĩnh Bảo, rồi lại liếc về phía đối diện Từ Thanh Sơn, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tiệc này e rằng chẳng lành. Trọng tâm vẫn chưa tới.

Quả nhiên.

Vương Hoàng hậu đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói: “Bây giờ Tĩnh cô nương đã khôi phục thân phận nữ nhi, có mấy lời bổn cung phải dặn dò.”

Tĩnh Bảo đứng dậy, cung kính: “Xin nương nương cứ nói!”

“Chuyện cũ không cần nhắc lại, nay ngươi có thể bình an ngồi ở đây, hoàn toàn là nhờ vào Tướng quân. Ngày mai Tướng quân sẽ ra chiến trường, người mà hắn nhớ nhung nhất là ngươi.”

Giọng Hoàng hậu dần trầm xuống: “Về sau không thể như trước nữa, mọi việc phải sống đúng bổn phận. Ngoan ngoãn ở trong phủ, ăn chay, tụng kinh, cầu xin Phật tổ phù hộ Tướng quân khải hoàn trở về.”

Không phải phù hộ Tướng quân trở về.

Mà là phù hộ cho ngôi vị Hoàng hậu của người vẫn còn ngồi yên đó mới đúng!

Tĩnh Bảo mỉm cười: “Tạ ơn nương nương chỉ dạy. Đợi mai Tướng quân ra trận, dân nữ sẽ đóng cửa không tiếp khách, sáng tối cầu phúc cho Tướng quân. Nếu có chỗ nào chưa làm đúng, đã có hai cung nữ mà nương nương ban cho ở bên nhắc nhở.”

Vừa dứt lời, Từ Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Tĩnh Bảo bắt gặp ánh nhìn, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: “Ta vốn lo mình chưa từng học qua quy củ của nữ nhân trong nội phủ, sau này vào Tướng phủ không gánh nổi trọng trách làm chủ mẫu, lại bị người ta chê cười.

Nương nương đã phái người đến dạy dỗ, quả là lo giúp ta điều ta lo, nghĩ giúp ta điều ta nghĩ. Vinh dự này là nhờ ơn Tướng quân, dân nữ xin đa tạ Tướng quân, càng cảm tạ ân đức to lớn của nương nương.”

Những lời ấy, người ngoài nghe vào thì vô cùng hài lòng. Chỉ có Cao Triều và Tiền Tam Nhất là biết, lời lẽ ấy đầy ẩn ý, từng câu từng chữ như mũi dao đâm vào người Từ Thanh Sơn.

Mấy người họ xưa nay toàn gọi nhau là “ẻo lả”, “mỹ nhân”, “thằng khốn”, “thằng chó chết”…

Chưa bao giờ từng gọi một tiếng “Tướng quân”?

Chưa bào giờ nói câu “đa tạ ơn đức to lớn của Tướng quân”?

Mặt Từ Thanh Sơn tái đi, nghiến răng không nói một lời.

“Nhưng nương nương có một câu nói sai rồi.”

Bị chỉ ra sai sót trước mặt bao người, Hoàng hậu sững người, sắc mặt hơi đổi.

“Ta không nên là người quan trọng nhất với Tướng quân. Người quan trọng nhất với hắn là người mẹ góa đã sinh ra hắn, là người nhà họ Từ đã nuôi nấng hắn trưởng thành, là Hoàng thượng đã đặt hết niềm tin nơi hắn, và là mười vạn binh sĩ nguyện cùng hắn vào sinh ra tử.”

Tĩnh Bảo nâng chén trà, quay về phía Từ Thanh Sơn, nở nụ cười dịu dàng: “Trên người ta có thương tích, không thể uống rượu. Chén trà này, chúc Tướng quân bình an trở về.”

Quả không hổ là Thám hoa lang!

Nhìn kìa!

Khéo ăn khéo nói, suy nghĩ rõ ràng, ứng biến lanh lợi, khí độ hiên ngang… đến mức Hoàng hậu luôn khéo léo trong cư xử cũng bị nàng lấn lướt.

Khách khứa trong điện vội vã nâng chén theo: “Chúc Tướng quân khải hoàn trở về!”

“Chúc Tướng quân khải hoàn trở về!”

“Chúc Tướng quân khải hoàn trở về!”

Từ Thanh Sơn nhìn Tĩnh Bảo rất lâu, trong mắt không có tức giận, chỉ có vẻ kinh ngạc sâu sắc.

Đây là “ẻo lả” của hắn.

Bề ngoài mềm yếu, hèn nhát, như ngọn cỏ bên tường, nhưng tất cả gai nhọn đều giấu bên trong.

Lời nói kia vừa đâm trúng tim hắn, vừa đáp trả lại Hoàng hậu, lại vừa nhắc nhở đầy thâm sâu: “Mẹ ngươi còn sống, đừng để bà phải tiễn con ra trận mà không về.”

Đó là đại bất hiếu!

Từ Thanh Sơn đứng dậy, trước kính Hoàng đế và Hoàng hậu, sau kính các vị khách, cuối cùng mới kính Tĩnh Bảo một chén.

Uống cạn.

Do uống gấp nên bên khóe môi còn vương vài giọt rượu, Tĩnh Bảo ngồi gần, thấy rất rõ, trong lòng chẳng biết vì sao bỗng thấy chua xót.

Đêm cuối cùng, lẽ ra nên ở bên mẹ, bên người thân, lần lượt từ biệt…

Vậy mà lại bị ép tới đây diễn trò.

Nhưng nơi đây có mấy ai thật lòng lo lắng sống chết của hắn?

Tĩnh Bảo dứt khoát uống cạn trà, thẳng thắn nói: “Hoàng thượng, dân nữ xin nói một câu có phần mạo phạm: mai Tướng quân ra trận, cuộc chiến này liên quan đến sống chết, liên quan đến vận mệnh Đại Tần, tiệc tiễn biệt chi bằng giải tán sớm, để Tướng quân nghỉ ngơi, chuẩn bị kỹ càng thì hơn.”

Khách khứa lúc nãy còn xuýt xoa khen ngợi trí tuệ của Thám hoa lang, giờ thì đồng loạt biến sắc.

Nàng ta quá to gan!

Mới uống có một vòng đã đòi giải tán?

Hơn nữa, Hoàng đế còn chưa nói gì mà dám tự ý đề xuất, đúng là bất kính!

“Hoàng thượng, lời của Tĩnh cô nương rất đúng!” Tô Thái phó gật đầu nói: “Đại chiến cận kề, không nên quá chén. Tướng quân còn phải xuất phát từ tờ mờ sáng, hôm khác chờ ngày khải hoàn trở về, muốn uống bao nhiêu chẳng được.”

Hử?

Sao cả Tô Thái phó cũng đứng về phía cô nương này?

Tô Thái phó cảm nhận ánh mắt xung quanh, chẳng buồn giải thích, chỉ nhếch môi cười nhạt.

Lũ người này, trên không phò quân vương, dưới chẳng ích cho dân, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng.

Giờ quân Nam phải đối đầu với Lý Quân Tiện, với Cố Trường Bình, chỉ cần sơ sẩy một bước, trời Đại Tần sẽ đổi màu.

Vậy mà còn tâm trạng ăn uống linh đình à!

Lý Tòng Hậu vẫn chưa mở miệng, ánh mắt như bó đuốc, chăm chú nhìn Tĩnh Bảo.

Bình Luận (0)
Comment