Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 751

Toa thuốc đã kê xong, giao vào tay Ngô Thành Cương, Tĩnh Bảo lập tức đưa lão Kỳ rời đi.

Vừa đi khỏi sân chưa được mấy bước, đã thấy Tuyên Bình Hầu gia dẫn theo tiểu đồng vội vã bước đến.

“Lão Kỳ, ông chờ một lát, ta có mấy lời muốn nói với ông ấy.”

Tĩnh Bảo tiến lên đón, mỉm cười: “Giờ này rồi, cữu cữu tới làm gì vậy?”

Tới làm gì à?

Tất nhiên là bụng đầy nghi vấn muốn hỏi cho bằng hết!

Tuyên Bình Hầu gia định mở miệng, lại bị Tĩnh Bảo giành trước: “Chờ đại quân xuất phát rồi, mai con đến thư phòng của cữu cữu uống tách trà, cữu cữu muốn hỏi gì, A Bảo ta biết gì nói nấy, không giấu nửa câu.”

Tĩnh Bảo chỉ tay ra sau: “Giờ thì để con tiễn vị lang trung này trước đã.”

Tuyên Bình Hầu gia: “…”

Lão Kỳ đi ngang qua, còn lườm Hầu gia một cái rõ dài, đến nơi không người mới lạnh lẽo lên tiếng: “Lấy ta ra làm cái cớ, thêm hai nghìn lượng nữa.”

Tĩnh Bảo trợn mắt: “Tiền thì không có, chỉ có mạng, muốn lấy thì lấy đi!”

Lòng lão Kỳ ngứa ngáy như bị mèo cào: “…”

Con mẹ nó!

Chỉ có đàn bà và Cố Trường Bình là khó nuôi!

Tĩnh Bảo vội vàng quay về phủ, vừa bước vào sân đã thấy người kia đang đứng đợi, trong lòng ôm theo một chiếc hộp gỗ màu đỏ gỉ sắt.

Lúc ấy còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giờ Tý.

Hơn nửa canh giờ, có thể làm được gì?

Một thư sinh có thể viết xong một bài văn năm trăm chữ;

Một tú nữ nữ có thể thêu xong nửa bông hoa;

Một người giữ sổ có thể hoàn tất một quyển sổ sách.

Cố Trường Bình kéo Tĩnh Bảo ngồi vào ghế, đặt chiếc hộp lên bàn con rồi mở ra…

Bên trong là toàn bộ gia sản hắn tích góp suốt bao năm: ngân phiếu, khế đất, khế nhà, vàng bạc châu báu…

Từng món một được lấy ra;

Từng món một đều kể rõ cho Tĩnh Bảo nghe.

Tĩnh Bảo lặng lẽ lắng nghe, trong lòng chua xót, nhưng sắc mặt lại không hé lộ chút gì, thậm chí ánh mắt còn cố tình lóe lên vài tia rạng rỡ.

“Được rồi, đã khai hết đáy hòm.” Cố Trường Bình nhích khóe mắt, cười nói: “Sau này nhớ phát cho ta chút tiền tiêu vặt mỗi tháng nhé.”

“Muốn bao nhiêu? Nhiều thì không có đâu.” Tĩnh Bảo duỗi từng ngón tay, liệt kê: “Người trong phủ ăn uống tiêu xài, tiền lương cho hạ nhân, chuyện qua lại họ hàng, áo quần bốn mùa trong năm… toàn là thứ tốn bạc.”

“Không nhiều, mười lượng là đủ.”

“Người đàn ông của Thất gia ta mà trên người chỉ có mười lượng bạc, đến uống một bữa hoa tửu còn không đủ, chẳng phải làm trò cười à?”

Tĩnh Bảo khí thế ngút trời: “Thôi được, ta hào phóng một chút, mỗi tháng cho chàng một trăm lượng!”

Cố Trường Bình vội giơ ngón tay cái: “Thất gia thật rộng rãi, ta xin đa tạ trước.”

Tĩnh Bảo đắc ý cười khúc khích: “A Man vào đây, thu dọn giúp Thất gia nhà ngươi. Thất gia phát tài rồi đấy!”

A Man cúi đầu bước vào, không dám liếc nhìn Cố Trường Bình lấy một cái.

Lúc trước còn nói người này không ra gì, giờ người ta không chỉ tự đến, mà còn để lại cả gia sản lớn thế kia cho Thất gia.

Trong lòng… chột dạ thật đấy!

Chiếc hộp được bưng ra ngoài, Tĩnh Bảo nghiêng người tựa vào bàn nhỏ, chống cằm, hỏi: “Còn gì muốn dặn dò không?”

“Không!” Cố Trường Bình cũng tựa vào bàn, nắm lấy tay nàng, đôi mắt như có lửa thiêu, say mê nhìn nàng.

“Chúng ta… có cần làm chút gì đó không?” Tĩnh Bảo hỏi, mặt không đỏ, tim không loạn.

“Đột nhiên lại chẳng muốn làm gì nữa.” Cố Trường Bình nhìn môi nàng: “Phải để lại chút mong mỏi để lần sau gặp lại, thế nào?”

Tĩnh Bảo “ừ” một tiếng: “Đúng là nên để lại chút mong mỏi.”

Con người có mong mỏi, mới biết quý sinh mạng, hắn còn chưa dùng mười dặm hồng trang rước nàng về mà!

“Nghe nói, lão Kỳ vòi nàng hai vạn lượng?”

“Ừ.”

“Đau lòng không?”

“Đau!”

“Mai mốt ta kiếm lại cho nàng!”

Tĩnh Bảo cười như chuột trộm được gạo, mắt cong tít cả lại, miệng còn chọc hắn: “Giờ chàng cũng thành người phàm tục rồi, y như Tiền Tam Nhất, mở miệng ra là tiền với bạc!”

“A Bảo!” Cố Trường Bình bỗng siết chặt tay: “Lúc này ta chỉ hận không thể gom hết bạc thiên hạ đưa hết cho nàng!”

Để nàng cả đời không lo ăn mặc!

“Có bạc thì làm được gì?” Tĩnh Bảo nhìn hắn, nói từng chữ từng lời: “Ta! Muốn! Chàng!”

Lúc ấy, ve cũng im tiếng, dế cũng ngừng kêu, khắp trời đất tĩnh lặng, đến mức ngồi cách nhau một chiếc bàn nhỏ cũng có thể nghe thấy nhịp tim đối phương.

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Nhìn kìa…

Tim hắn (nàng) đập nhanh chẳng khác tim ta;

Ánh mắt hắn (nàng) nhìn ta, đầy ắp yêu thương như ta nhìn hắn (nàng);

Khóe môi hắn (nàng) cong lên, cũng cùng một độ như ta;

Vậy thì…

Còn gì phải tiếc nuối trong cuộc đời này nữa?

*

Giờ Tý, ba khắc.

Cổng chính Từ phủ “két” một tiếng mở ra.

Từ Thanh Sơn từ trong bước ra, quay lại ôm quyền với người nhà trong phủ, rồi nhanh nhẹn bước xuống bậc thềm, phi thân lên ngựa.

Mạch Tử vội thúc ngựa theo sau.

Vừa đến đầu ngõ, bèn thấy gia của mình bỗng ghì cương dừng lại.

Mạch Tử nhìn theo ánh mắt của hắn, lòng bỗng thấy ấm áp: Không phải ba người kia thì còn ai nữa!

Cao Triều ngáp một cái rõ to, giơ tay chỉ Từ Thanh Sơn: “Nhóc con, nhớ giữ mình, sống về gặp ta!”

Từ Thanh Sơn: “Ừ!”

Tiền Tam Nhất khoanh tay, lông mày nhíu lại như bị táo bón: “Thanh Sơn à, nếu ngươi về được bình an, ta đưa hết bạc riêng cho ngươi!”

Từ Thanh Sơn: “Khoảng bao nhiêu, nói rõ ra xem nào!”

Tiền Tam Nhất giơ một ngón tay về phía hắn.

Từ Thanh Sơn: “Một lượng à?”

Tiền Tam Nhất ra vẻ “thứ bùn nhão không trát nổi tường”, ngẩng đầu ưỡn ngực, hét ra một con số đầy khí thế: “Một vạn lượng!”

Mắt Từ Thanh Sơn sáng rực: “Đến lúc đó đừng có nuốt lời đấy!”

Tiền Tam Nhất ôm ngực: “Không được rồi, tim đau quá, đau quá!”

Từ Thanh Sơn không buồn để ý, quay sang nhìn Tĩnh Bảo: “Ẻo lả, ngươi còn gì muốn nói không?”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu: “Không nói gì, chỉ đến tiễn thôi!”

Từ Thanh Sơn cưỡi ngựa đi vòng quanh Tĩnh Bảo mấy vòng, bất chợt phá lên cười lớn, ánh mắt cuối cùng nhìn nàng thật sâu, rồi vung roi thúc ngựa phóng đi.

Tiếng gọi còn lẫn trong gió hè truyền lại: “Mỹ nhân, xâu Tiền, chăm sóc tốt cho ẻo lả của ta. Đợi gia trở về sẽ uống rượu cùng các ngươi, uống chết từng đứa một, đi!”

Tiếng nói vừa dứt, người cũng khuất vào màn đêm.

Ba người đứng tại chỗ, cùng lúc đỏ mắt.

Cao Triều ra sức chớp mắt: “Mẹ nó, đây mới đúng là khí khái của cái thằng khốn ấy!”

Tiền Tam Nhất ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời: “Phải đợi đến lúc này mới chịu lộ mặt thật, tên khốn này không tử tế gì cả!”

Tĩnh Bảo hít khịt mũi: “Đợi hắn về, chúng ta cùng nhau đánh chết hắn!”

*

Năm Kiến Hưng thứ năm, ngày mười tám tháng sáu.

Trời nắng như thiêu.

Đại tướng quân Từ Thanh Sơn dẫn mười vạn Từ gia quân, xuất phát từ đại doanh phía tây ngoại thành.

Đại tướng quân Chu Minh Sơ dẫn theo mười vạn quân các chư vương hiến dâng, xuất phát từ đại doanh phía bắc; hai con trai đích của Hạo Vương cũng cùng đi.

Họ sẽ gặp với hai mươi vạn quân Cầm Vương đang trấn giữ phía nam sông Vị Thủy, hợp thành bốn mươi vạn quân Nam, đối đầu với quân Bắc.

Bốn mươi vạn là lực lượng cuối cùng của Hoàng đế Đại Tần.

Cùng ngày.

Lý Quân Tiện dẫn một vạn Huyền Thiết quân còn lại cùng mười lăm vạn quân Bắc phủ rời phong địa.

Túc vương Lý Quân Thành dẫn tám vạn thân binh khởi hành từ phủ Cam Châu, sẽ gặp binh với Lý Quân Tiện ở phía nam sông Vị Thủy.

Hai mươi bốn vạn thiết kỵ là chỗ dựa cuối cùng của họ.

Không thành công thì thành nhân!

Trận chiến Nam Bắc lừng lẫy sử sách Đại Tần, giờ đã đi đến hồi quyết chiến cuối cùng.

*

Trong thành Tứ Cửu.

Hôn thê của đại tướng quân Tĩnh Bảo, sau khi rời khỏi phủ Tuyên Bình Hầu gia, đã từ chối gặp mọi người, đóng cửa không ra ngoài.

Cao Triều con trai độc nhất của Trưởng công chúa lại đến hoàng lăng, đi cùng còn có Tiền Tam Nhất con trai của Tiền Thị lang.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, vậy thì chẳng giúp ai, giao hết cho số phận định đoạt!

Lần này, số mệnh sẽ nghiêng về phía ai?

Quỷ mới biết!

Bình Luận (0)
Comment