Tháng bảy, dân gian gọi là “tháng cô hồn”.
Tương truyền, vào ngày ba mươi tháng sáu âm lịch mỗi năm, Địa Tạng Vương Bồ Tát trấn giữ địa ngục sẽ mở quỷ môn, thả quỷ đói ra ngoài, mãi đến ba mươi tháng bảy mới đóng lại.
Hậu quả của việc đói quỷ vãng lai nhân gian, là sẽ có rất nhiều người chết.
Khi Từ Thanh Sơn dẫn đại quân tới dốc Trịnh Thôn bên bờ nam sông Vị Thủy, vừa vặn là ngày ba mươi tháng sáu.
Hắn vừa hạ lệnh sắp xếp chỗ ở cho Từ gia quân, vừa dẫn theo Mã Thành, Thẩm Dịch đi gặp Ngô Chính Tuấn, thủ lĩnh quân Cầm Vương đã chờ sẵn ở đó.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hắn cũng không ngờ Ngô Chính Tuấn lại là một thư sinh nho nhã yếu ớt; điều khiến hắn bất ngờ hơn là Chu Minh Sơ cũng đang chờ sẵn trong trướng.
“Nghe danh Từ tướng quân đã lâu!” Ánh mắt Ngô thư sinh sáng rực, vẻ sùng bái hiện rõ trên gương mặt.
Từ Thanh Sơn chắp tay: “Ngô đại nhân.”
Rồi hắn quay người: “Chu tướng quân đến từ bao giờ thê?”
Chu Minh Sơ nói: “Đã đến được quá nửa ngày, chỉ chờ Từ tướng quân thôi!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Mã Thành và Thẩm Dịch phía sau Từ Thanh Sơn lập tức thay đổi.
Ý gì đây?
Muốn nói Từ gia quân bọn họ đi chậm à?
Sắc mặt Từ Thanh Sơn vẫn bình tĩnh: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, Ngô đại nhân hãy nói rõ tình hình đi, càng chi tiết càng tốt.”
“Không biết Từ tướng quân đã dùng bữa chưa, hay là vừa ăn vừa bàn?”
Sắc mặt Mã Thành và Thẩm Dịch lại càng khó coi hơn ba phần.
Giờ phút then chốt thế này, lại vừa bàn quân tình vừa ăn uống?
Tên này là thứ gì vậy chứ?
“Không cần, Ngô đại nhân, việc chính quan trọng hơn.” Từ Thanh Sơn đáp.
Lúc này Ngô Chính Tuấn mới ho một tiếng, bắt đầu trình bày rõ ràng…
Tình thế hiện tại, nói trắng ra thì: quân Nam đông, quân Bắc ít, nếu so về số lượng, quân Nam chiếm ưu thế;
Nhưng trong quân Nam, người thật sự biết đánh trận chỉ có một mình Từ Thanh Sơn; quân Bắc bên kia thì nhân tài đông đúc, nếu so về nhân lực, quân Bắc thắng một bậc.
Lương thảo của quân Nam do Hộ bộ gom góp, Quân bộ vận chuyển, từ lâu đã đi trước đại quân một bước, lại thêm viện trợ từ khắp nơi, vô cùng dồi dào;
Lương thảo quân Bắc thì đã tiêu hao quá nhiều trong mấy trận chiến lớn lần trước, việc tiếp tế có theo kịp hay không, vẫn là chuyện khó nói.
So về lương thảo, quân Nam lại thắng thêm một bậc.
Quân tinh nhuệ của Từ gia có mười vạn người, Huyền Thiết quân của quân Bắc chỉ còn một vạn, tám vạn kỵ binh của Túc Vương cũng chẳng phải hạng vô dụng.
So về tinh nhuệ, quân Nam và quân Bắc ngang ngửa.
“Còn một điểm quan trọng hơn nữa.”
Chu Minh Sơ tiếp lời: “Trong tay chúng ta có hai đứa con của Hạo Vương, nếu tận dụng tốt, trận này chỉ có thắng chứ không thua.”
Dùng hai đứa nhỏ làm con tin?
Từ Thanh Sơn hờ hững liếc mắt nhìn Chu Minh Sơ một cái: “Nếu Chu đại nhân đã tự tin đến vậy, trận đầu tiên này cứ để Chu đại nhân lên đài trước, đánh một trận, giảm bớt nhuệ khí quân Bắc.”
“Từ tướng quân.”
Ngô Chính Tuấn chưa đợi Chu Minh Sơ lên tiếng đã lập tức nhíu mày: “Mười vạn quân của Chu đại nhân hành quân đường dài, không thích hợp đánh trận mở màn.”
Từ Thanh Sơn trầm ngâm chốc lát: “Lời Ngô đại nhân cũng có lý.”
“Quân Bắc phủ cũng hành quân đường xa, trận đầu này, để ta thử một phen!”
Từ Thanh Sơn nhìn Chu Minh Sơ với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Đại tướng quân quả nhiên mang phong thái của tổ tiên họ Chu.”
Nghe hắn nhắc đến tổ tiên nhà họ Chu, lòng Chu Minh Sơ bất giác xao động.
Chu gia vốn lập nghiệp nhờ công lao quân sự, nếu không phải lão thái gia bị thương mất sớm, thì sao đến lượt Từ gia?
Nếu đánh thắng trận đầu, lập được chiến công đầu, quyền phát ngôn của bản thân trong quân Nam cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Chu Minh Sơ cũng không quá tự tin mù quáng, ánh mắt đảo một vòng, nói: “Từ tướng quân, Ngô đại nhân, chúng ta hãy bàn xem nên đánh trận này thế nào!”
…
Khi vầng trăng lưỡi liềm treo cao, ba vị chủ soái mới mỗi người trở về doanh trướng của mình.
Khi Từ Thanh Sơn bước đến trước trướng, Mạch Tử đã dắt ba con ngựa đợi sẵn.
Mã Thành và Thẩm Dịch mỗi người dắt lấy một con, lập tức leo lên ngựa.
Đây là quy củ từ khi Từ tướng quân lên chức: mỗi ngày chủ tướng và hai phó tướng đều phải đi tuần doanh, xem binh sĩ ăn uống ra sao, nghỉ ngơi thế nào.
Từ Thanh Sơn dắt ngựa, nhưng lại không leo lên: “Xuống ngựa, đi bộ với ta một lát.”
Mã Thành và Thẩm Dịch theo Từ Thanh Sơn đã hơn một năm, há lại không hiểu ý? Tướng quân có lời muốn nói với họ.
Thực ra trong lòng bọn họ cũng có đầy một bụng nghi vấn.
Mã Thành hỏi: “Tướng quân, sao lại để Chu Minh Sơ đánh trận đầu?”
Thẩm Dịch nói: “Tổ tiên họ Chu công trạng hiển hách thật, nhưng bản thân hắn chưa từng cầm binh đánh trận, dù có hai con tin trong tay, theo ta thì trận đầu này vẫn rất nguy.”
Từ Thanh Sơn dắt ngựa đi giữa hai người, ánh trăng kéo bóng hắn dài trên mặt đất: “Ta hỏi các ngươi, trong quân Bắc, ai là người một lời có thể quyết định tất cả?”
Thẩm Dịch nghĩ một lát: “Tất nhiên là Hạo Vương.”
Mã Thành: “Dù cho Túc Vương và Cố Trường Bình có tài giỏi đến đâu, đại quân Bắc phủ, Huyền Thiết quân cũng chỉ nghe lệnh y.”
Từ Thanh Sơn gật đầu: “Còn quân Nam thì sao?”
Mắt Thẩm Dịch và Mã Thành sáng lên: “Tướng quân muốn…”
“Hoàng đế chưa từng đánh trận, nên ông không hiểu rằng, bốn mươi vạn đại quân mà không có một chủ soái đủ bản lĩnh để hiệu triệu thì là chuyện nguy hiểm thế nào.”
Sắc mặt Từ Thanh Sơn trở nên nghiêm túc.
“Mười vạn đại quân của Chu Minh Sơ vốn là một đám cát rời. Hai mươi vạn trong tay Ngô Chính Tuấn cũng là quân Cầm Vương tụ về từ các nơi, dẫu cho ngày nào cũng luyện tập thì cũng chỉ hơn mười vạn của Chu Minh Sơ đôi chút.
Bốn mươi vạn người, bốn mươi vạn cái tâm; ba chủ soái, ba cái tâm, trận này làm sao mà thắng?”
Từ Thanh Sơn nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Muốn đánh thắng Bắc phủ, quân Nam chỉ có thể có một chủ soái, và người đó nhất định phải là ta.”
Lòng Thẩm Dịch và Mã Thành chấn động.
Phải rồi.
Chỉ có Từ tướng quân mới xứng đáng ở vị trí chủ soái này;
Chỉ khi hắn làm chủ soái, mới có thể phát huy sức mạnh của Từ gia quân đến mức cao nhất.
“Từ gia quân chúng ta đi không hề chậm, lại cùng xuất phát với Chu Minh Sơ, mà vẫn bị hắn giành trước một bước, vì sao?” Từ Thanh Sơn bỗng hỏi.
Mã Thành hừ một tiếng: “Còn vì sao được, hắn muốn đè đầu Từ gia quân ta thôi!”
Từ Thanh Sơn lại hỏi: “Ngô Chính Tuấn đề nghị để hắn nghỉ ngơi, vì sao hắn không chịu?”
Thẩm Dịch trầm ngâm hồi lâu, trả lời: “Từ một góc nhìn khác, cũng chứng tỏ người này hiếu thắng, có dã tâm.”
Từ Thanh Sơn gật đầu: “Dã tâm phải xứng với thực lực, nên trận đầu này ta muốn dùng hắn để thử sâu cạn của quân Bắc, xem bố trận của quân Bắc phủ thế nào.”
Tai nghe không bằng mắt thấy.
Dù tổ phụ viết cho hắn bao nhiêu lá thư, dặn hắn phải chú ý cái này, đề phòng cái kia thì cũng chẳng bằng một trận chiến thật, có thể trực tiếp nhìn rõ cách dụng binh của Lý Quân Tiện và Cố Trường Bình.
Mã Thành hừ một tiếng: “Tướng quân, quân Bắc phủ mạnh thế kia, Chu Minh Sơ tuyệt đối không thể thắng được.”
Thẩm Dịch lắc đầu: “Chưa chắc, hắn có con tin trong tay, Hạo Vương ít nhiều cũng phải kiêng dè.”
“Vậy thì cứ chờ xem hắn thắng hay thua.”
Trên mặt Từ Thanh Sơn không hề có vẻ muốn xem kịch hay, chỉ có sự trầm trọng: “Nếu hắn thắng, sĩ khí quân Nam sẽ tăng mạnh, cũng là chuyện tốt. Còn nếu thua…”
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt: “Lý Quân Tiện thắng liên tiếp nhiều trận, ít nhiều cũng sẽ sinh kiêu ngạo, ta sẽ dùng một Chu Minh Sơ khiến sự kiêu ngạo của hắn tăng thêm ba phần.”
Quân kiêu tất bại!
Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội đánh cho đối phương một đòn phủ đầu.
“Thẩm Dịch!”
“Có thuộc hạ!”
“Cử tiền tiêu lợi hại nhất, theo dõi mọi động tĩnh của hai bên trong chiến sự, lập tức báo cáo cho ta.”
“Rõ!”
“Mã Thành.”
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi dẫn theo một nghìn tinh binh, ẩn thân trong bóng tối, đến lúc nguy cấp, phải bảo vệ Chu Minh Sơ không chết.”
Mã Thành sững người: “Tướng quân?”
Từ Thanh Sơn ngẩng đầu, từng chữ từng lời rõ ràng: “Ta không phải bảo vệ hắn, mà là bảo vệ sĩ khí toàn quân Nam.”