Bình minh dần ló rạng, như màn lụa mỏng cuộn tràn, theo ánh mặt trời nhô lên mà từ từ lui xuống.
Một lá đại kỳ đỏ rực cắm nghiêng trên mặt đất, đã rách nát không còn hình dạng.
Dưới lá đại kỳ ấy…
Là núi thây biển máu.
Chu Minh Sơ đã thua rồi.
Hắn vì sợ chết mà điều bớt binh lực hai cánh tả hữu dồn về trung quân, khiến cho hai cánh yếu ớt vô cùng.
Kỵ binh đánh thẳng hai cánh, thế như chẻ tre, trung quân nhanh chóng rơi vào vòng vây.
Nếu không phải Lý Quân Tiện nể tình hai đứa con trai hắn mà hạ thủ lưu tình…
Nếu không phải Phó tướng Mã Thành của Từ gia quân kịp thời ra tay cứu viện…
Thì mạng hắn đã sớm theo gió về âm phủ trong đêm nay rồi.
Mười vạn binh sĩ, tổn thất đến sáu vạn. Hắn trên thì thẹn với Hoàng thượng, dưới thì thẹn với những người đã nằm lại nơi sa trường.
Trong đại trướng.
Chu Minh Sơ ngã ngồi trên mặt đất, tóc tai rối bời, thần sắc tiều tụy.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được nỗi đau như xé tim gan, cùng sự hối hận dâng trào như thủy triều cuốn đến.
Ngồi trong trướng còn có Từ Thanh Sơn và Ngô Chính Tuấn.
Từ Thanh Sơn cúi đầu nhìn bản đồ.
Ngô Chính Tuấn thì đờ đẫn trừng mắt nhìn Chu Minh Sơ, lửa giận bốc l*n đ*nh đầu.
Sáu vạn người…
Trận đầu tiên mà tổn thất tận sáu vạn người, Hoàng thượng rốt cuộc nghĩ gì mà lại phái hạng người này ra chiến trường thế?
Đúng là một kẻ vô dụng!
Bên ngoài đại trướng, vô số binh sĩ dần dần vây lại.
“Từ Tướng quân! Chu Minh Sơ tham sống sợ chết, bọn ta không muốn đi theo hắn nữa!”
“Từ Tướng quân! Bọn ta muốn đi theo ngài!”
“Đúng vậy! Bọn ta muốn theo ngài!”
“Chúng ta muốn gia nhập Từ gia quân!”
“Chúng ta muốn gia nhập Từ gia quân!”
“Chúng ta muốn gia nhập Từ gia quân!”
Binh sĩ đâu phải mù, ai nấy đều có mắt để nhìn.
Giây phút then chốt cuối cùng, chính Từ gia quân đã chắn được bước tiến của quân phương Bắc, mới giúp bọn họ có cơ hội rút lui, giữ mạng.
Một tướng bất tài, liên lụy ba quân.
Đi theo Chu Minh Sơ, kết cục duy nhất là chữ “chết”.
Nhưng ai lại muốn chết chứ!
Ai mà chẳng có cha mẹ huynh đệ, vợ con thân thuộc!
“Huynh đệ, quỳ xuống đi, cầu xin tướng quân nhận chúng ta!”
“Từ Tướng quân, bọn ta quỳ xuống rồi!”
“Từ Tướng quân, xin ngài thu nhận bọn ta!”
“Từ Tướng quân, nhận bọn ta đi!”
Tiếng cầu khẩn mỗi lúc một lớn, vang vọng đến từng tai người trong quân Nam, thậm chí khiến cả hai mươi vạn quân Cầm Vương cũng bắt đầu nao núng.
Nếu không tận mắt chứng kiến đêm qua, bọn họ vốn chẳng thể tin nổi rằng Từ gia quân chỉ với một nghìn tinh binh, lại có thể ngăn cản muôn ngàn quân mã của phương Bắc.
Từ Thanh Sơn vẫn bất động, ánh mắt dán chặt vào bản đồ, giống như hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng vang bên ngoài đại trướng.
Binh lính phản loạn cả rồi, sao hắn còn ngồi yên được?
Ngô Chính Tuấn lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, bước lên một bước, kêu: “Từ Tướng quân, đừng nhìn nữa, bên ngoài ồn ào đến mức này rồi.”
Lúc này, Từ Thanh Sơn mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn Chu Minh Sơ đang như chó chết nằm rạp dưới đất, lạnh nhạt nói: “Đó là binh của hắn, liên quan gì đến ta?”
“Tướng quân!” Ngô Chính Tuấn cắn răng nói lớn: “Gì mà binh của ngài, binh của ta? Chúng ta đều là quân Nam, đều là binh sĩ Đại Tần! Cứ rối loạn thế này, lòng quân tan rã, còn đánh đấm gì nữa!”
“Vậy thì…” Từ Thanh Sơn lạnh lùng nhìn y: “Ngô Đại nhân muốn ta làm gì?”
“Còn làm gì nữa, đồng ý đi chứ!” Ngô Chính Tuấn bèn dứt khoát nói: “Từ Tướng quân, hai mươi vạn quân Cầm Vương dưới trướng ta cũng muốn gia nhập Từ gia quân, quyết một trận tử chiến với Bắc phủ!”
“Ngươi chắc chứ?”
Từ Thanh Sơn trừng mắt nhìn y, sát khí hừng hực khiến Ngô Chính Tuấn bất giác rùng mình một cái.
Sát khí là thứ vũ khí sắc bén nhất của một tướng quân.
Chỉ người mang khí thế ấy, mới có thể thực sự cầm quân đánh trận.
Nếu hắn có thể đưa bọn họ sống sót, giúp bọn họ lập công thì… vì sao lại không?
Ngô Chính Tuấn nở nụ cười: “Từ Tướng quân, ta chắc chắn!”
Từ Thanh Sơn: “Quy củ Từ gia quân, có lẽ Ngô đại nhân chưa từng nghe qua!”
“Ta có nghe qua!”
Ngô Chính Tuấn trả lời: “Hướng về cái chết mà sống, chỉ tiến không lùi!”
“Còn một câu nữa.” Từ Thanh Sơn ngưng giọng: “Tuân lệnh, nghe chỉ huy.”
Ngô Chính Tuấn hơi sững người, dường như nghe ra chút ẩn ý trong lời nói ấy, bèn dè dặt hỏi: “Bao gồm cả ta sao?”
“Bao gồm cả ngươi!” Từ Thanh Sơn cười nhạt: “Dù ta bảo ngươi đi chịu chết, ngươi cũng chỉ được đồng ý, không có quyền phản bác.”
Ngô Chính Tuấn: “…”
Từ Thanh Sơn nhíu mày: “Làm được không?”
Thân thể Ngô Chính Tuấn run lên, há miệng, nhưng chẳng thể thốt nên lời.
“Nếu không làm được…”
“Ta làm được!” Không biết từ lúc nào, Chu Minh Sơ đã đứng dậy, trán nổi đầy gân xanh: “Ta làm được, binh dưới trướng ta cũng làm được, cầu xin Từ Tướng quân thu nhận bọn họ.”
Nói xong câu ấy, đôi mắt hắn đã trở nên mờ mịt, khuôn mặt hằn sâu vết phong sương, nước mắt già nua tuôn trào.
“Đừng để bọn họ chết nữa… Hãy để họ sống đi, Từ Tướng quân, ta là kẻ vô dụng, ta… ta gánh không nổi bọn họ, thật sự gánh không nổi!”
Một đại tướng, một vị hầu gia, vậy mà dám trước mặt người ngoài thừa nhận mình là kẻ vô dụng…
Ngô Chính Tuấn lòng đau như dao cắt, nhưng cũng hạ quyết tâm nói: “Từ Tướng quân, ta cũng làm được.”
“Được!”
Từ Thanh Sơn gọi to một tiếng, ngạo nghễ bước ra khỏi đại trướng.
Ngoài trướng, binh lính đang quỳ đông nghịt, vừa thấy hắn xuất hiện, ánh mắt ai nấy đều sáng bừng.
“Theo ta, là hướng về cái chết mà sống, chỉ tiến không lùi, làm được không?”
Tiếng nói bên trong trướng sớm đã vọng ra ngoài.
Không một ai chần chừ, binh sĩ đồng loạt bật dậy, vung tay trả lời: “Được!”
“Được!”
“Bọn ta làm được!”
“Hướng về cái chết mà sống, chỉ tiến không lùi!”
“Hướng về cái chết mà sống, chỉ tiến không lùi!”
“Hướng về cái chết mà sống, chỉ tiến không lùi!”
Tiếng gọi vang rền, dậy khắp trời đất, lay động trái tim từng binh sĩ quân Nam.
Ở đằng xa, ánh mắt Mã Thành và Thẩm Dịch bừng lên lửa cháy.
Không ai ngờ, chỉ bằng một chiêu, vị Từ Tướng quân ấy đã xác lập được địa vị thống lĩnh tối cao trong quân Nam.
Lại còn là một người nói một là một.
Mã Thành nhìn vị thiếu niên hiên ngang như tùng kia, đè thấp giọng nói: “Huynh đệ, ngươi có thấy hắn đã vượt xa cha mình chưa?”
Thẩm Dịch: “Đó gọi à sóng sau đè sóng trước!”
Mã Thành: “Vậy thì Cố Trường Bình hẳn là con sóng trước kia rồi.”
Thẩm Dịch: “Có phải hay không, đánh xong rồi biết.”
Mã Thành: “Một quân Nam hoàn toàn mới, trận này đúng là đáng để đánh!”
Ngay lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng Từ Thanh Sơn quát lớn: “Ngô Chính Tuấn!”
“Mạt tướng có mặt!”
“Hai mươi vạn quân Cầm Vương, chia làm hai. Ngươi lãnh mười vạn, phó tướng của ta, Mã Thành lãnh mười vạn.”
“Rõ!”
“Bốn vạn quân Phiên Vương, nhập vào Từ gia quân, do phó tướng của ta Thẩm Dịch thống lĩnh.”
“Rõ!”
Từ Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại, bèn hít sâu một hơi: “Mã Thành, Thẩm Dịch!”
“Có mặt!”
“Rút hai vạn tinh binh trong Từ gia quân, lập tức tập hợp sẵn sàng chờ lệnh!”
Định làm gì vậy?
Mã Thành và Thẩm Dịch giật thót, vội hỏi: “Tướng quân?”
Từ Thanh Sơn cười nhạt.
Một năm nơi Biên Sa đã dạy hắn rằng, đêm đen gió lớn, là thời cơ tốt nhất để tập kích bất ngờ.
Toàn bộ quân phương Bắc đều nghỉ, quân Nam thương vong thảm trọng, nhất định phải nghỉ ngơi mấy hôm. Hắn lại cố tình làm trái.
Có qua có lại mới toại lòng nhau như!
Lần này, hắn muốn đích thân dẫn Từ gia quân ra trận.
Tiên sinh.
Cuộc đối đầu giữa ta và ngươi, đến giờ mới chỉ là bắt đầu!