Canh ba giờ Tý, đúng lúc vạn vật chìm trong tĩnh lặng.
Doanh trại Bắc phủ yên ắng lạ thường, binh sĩ sau một ngày mệt mỏi đã chìm vào giấc mơ. Tiếng ngáy, tiếng nghiến răng, lúc cao lúc thấp vang lên rải rác.
Xung quanh trại là lính canh.
Ba bước một trạm gác, năm bước một vọng binh, mỗi hai canh giờ thay phiên một lần.
Trong trướng chính, lại đang rất náo nhiệt.
Hạo Vương Lý Quân Tiện, Túc Vương Lý Quân Thành, cùng vài vị tướng lĩnh cấp cao đang uống rượu ăn thịt.
Đối xử với người vừa từ chiến trường trở về, không gì bằng rượu mạnh và thịt nướng.
Lý Quân Thành nuốt miếng thịt trong miệng, cười ha hả nói: “Thật không ngờ quân Nam lại yếu như thế.”
Trương Ngọc tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ nghe nói tăng cường hai cánh, làm yếu trung quân để thủ vững. Chứ chưa từng thấy ai gom cả binh lực vào trung quân như vậy. Rõ ràng tên Chu Minh Sơ kia là đồ nhát gan.”
Đàm Uyên cười nhạt: “Để một tên nhát gan như thế đánh trận đầu, không biết tướng lĩnh quân Nam nghĩ gì nữa.”
Triệu Tĩnh Hảo nốc cạn chén rượu, kiêu ngạo nói: “Vương gia, cứ đà này, chưa đầy ba tháng, chúng ta có thể chiếm được thành Tứ Cửu.”
Lý Quân Tiện liên tiếp thắng trận, trong lòng có phần đắc ý, nhưng vẫn vương một chút bất an.
Điều khiến hắn bất an là sự xuất hiện bất ngờ vào phút cuối của Từ gia quân.
Ngựa của họ rất khỏe, xông tới cực nhanh, ra tay nhanh, rút lui còn nhanh hơn, chẳng khác nào một trận cuồng phong.
Ước chừng hơn ngàn người.
Những người này là tinh binh của Từ gia quân?
Hay là tinh binh trong số tinh binh?
Trong Từ gia quân, còn có bao nhiêu lực lượng như thế nữa?
Trong lòng Lý Quân Tiện hoàn toàn không nắm rõ.
“Thôi được rồi, uống xong chén rượu này, ai nấy về nghỉ. Trận chiến mới chỉ bắt đầu, về sau không thể sơ suất.”
“Rõ!”
Mọi người uống cạn rượu, chỉ thấy chân hơi loạng choạng, dìu nhau lảo đảo ra ngoài.
Chưa đi được bao xa, chợt có một luồng sáng lóe lên trước mắt.
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ ánh sáng kia là gì, đã nghe “tùng! tùng! tùng!” tiếng trống trận vang lên.
Không ổn!
Có địch tập kích!
Rượu trong người mọi người lập tức bị dọa cho tỉnh nửa phần.
Phản ứng nhanh nhất là Lý Quân Tiện, quát lớn: “Tiếng trống này phát ra từ đâu?”
Các tướng vội vã lắng tai nghe, phần rượu còn lại trong người cũng bị dọa sạch.
Tiếng trống trận này… phát ra từ bốn phương tám hướng!
Điều đó có nghĩa là…
Quân Nam đã bao vây toàn bộ quân Bắc?
Lý Quân Tiện gầm lên: “Mỗi người trở về vị trí, lập tức nghênh địch!”
“Rõ!”
Mọi người như phát điên, cắm đầu chạy về doanh trại, nhảy lên ngựa chuẩn bị giao chiến.
Nhưng mà… địch đâu?
Trời đen kịt, chỉ nghe tiếng trống trận vang dội, hoàn toàn không thấy bóng dáng một binh sĩ nào.
Trương Ngọc ngồi trên lưng ngựa, nóng nảy đến mức quay vòng vòng, lửa giận trong ngực bốc lên không nén nổi, bèn chửi tục: “Quân Nam khốn kiếp, chơi cái trò khỉ gì thế?!”
Trương Ngọc đâu biết, ở tận phía tây doanh trại, nơi quân của Túc Vương đóng quân, đang vang lên từng tiếng dây cung nặng nề.
Những mũi tên lặng lẽ như tia chớp, phát ra không một lần trật.
Từng thi thể ngã xuống không một tiếng động.
Thân binh của Túc Vương rơi vào hỗn loạn.
“Không ổn rồi! Quân Nam tới! Mau cầm lấy vũ khí!”
Nhưng đã quá muộn!
Thiết kỵ của Từ gia quân ập tới, dẫn đầu là hai sát thần Mã Thành và Thẩm Dịch tay vung đao không chớp mắt, thu mạng từng người không chút do dự.
“Bẩm…”
“Phía tây bị quân Nam tập kích!”
“Huynh đệ, mau tới hướng tây!”
“Đi mau! Theo ta!”
…
Dưới ánh trăng lờ mờ,
Từ Thanh Sơn cưỡi một con ngựa đen, sau lưng vác một thanh đao to hình dạng xấu xí, ánh mắt lạnh băng quan sát tất cả.
Khi hắn thấy đám đông ùn ùn kéo về phía tây, khóe môi lập tức cong lên một nụ cười nhạt.
Đây là thời cơ hắn chờ đợi.
“Binh sĩ Từ gia quân, theo ta xông lên!”
Một tiếng thét vang dội, con ngựa dưới thân Từ Thanh Sơn như giao long lao vút đi, thẳng hướng đông doanh của quân Bắc.
Tung hỏa mù phía tây, tấn công thật sự ở phía đông.
Từ Thanh Sơn là thích đi ngược quy tắc.
Binh sĩ phía sau nghe thấy câu “theo ta xông lên”, máu nóng lập tức sôi trào, mắt đỏ rực.
Đây là đại tướng quân của bọn họ.
Mỗi khi xung trận, hắn chưa từng nói “xông lên đi, các huynh đệ!” mà chỉ nói “các huynh đệ, theo ta!”
Hắn luôn luôn là người xông lên đầu tiên.
Đối mặt với ngàn quân, đứng giữa trung tâm.
Ngựa chiến lao thẳng vào đông doanh, Từ Thanh Sơn xoay ngược thanh đao sau lưng, trầm giọng gầm một chữ: “Giết!”
Một tiếng gọi của tướng quân, đội Từ gia quân được huấn luyện bài bản lập tức ùn ùn tràn vào như đàn cá vượt sông.
Một mảng đen đặc.
Quân Bắc vừa kịp quay đầu, vừa rút được kiếm đầu đã rơi xuống đất.
Những gương mặt xa lạ nhưng sống động ngã xuống dưới ánh trăng, mơ hồ mà cũng rõ rệt lạ thường.
Đôi mắt vẫn còn chớp;
Miệng hé mở, định nói gì đó;
Hoặc có khi, là rơi giọt lệ cuối cùng của kiếp này…
…
“Vương gia! Quân Nam đã đánh từ hai hướng đông tây xông vào!”
“…”
“Vương gia! Quân Túc Vương không cầm cự nổi, thương vong nghiêm trọng!”
“…”
“Vương gia! Hướng đông do Từ Thanh Sơn đích thân chỉ huy, y sử dụng một thanh trường đao có thể chém sắt như chém bùn, đao pháp biến hóa khôn lường, quân Bắc phía đông thương vong đã vượt quá một vạn!”
“…”
“Vương gia, xin nghênh chiến!”
“Vương gia, đừng do dự nữa, liều với bọn chúng đi!”
“Vương gia! Cho ta làm tiên phong!”
Lý Quân Tiện nhìn Lăng Nguy người đứng gần mình nhất khóe môi gượng cười…
Quả nhiên, Từ Thanh Sơn không đơn giản. Ban ngày vừa bại trận, ban đêm không những không thu dọn tàn cục, lại còn tập kích bất ngờ.
Còn chơi trò đánh lạc hướng?
Thế trận đã loạn, lòng quân cũng tan. Nghênh địch kiểu gì đây?
“Lăng Nguy!”
“Có thuộc hạ!”
“Dẫn hai ngàn quân Huyền Thiết, cầm chân Từ Thanh Sơn và quân Bắc!”
“Cầm chân?” Lăng Nguy run da đầu: “Vương gia định rút lui sao?”
Lý Quân Tiện lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi vừa uống nửa vò rượu, cánh tay cầm đao không thấy mềm sao?”
Lăng Nguy á khẩu.
Lý Quân Tiện không nhìn hắn nữa: “Thành gần sông Vị Thủy nhất là Đông Xương, báo cho Túc Vương, lui về Đông Xương, đợi ngày tái chiến!”
“Rõ!”
“Bẩm…”
Một binh sĩ lao vào trướng: “Vương gia! Không xong rồi! Từ Thanh Sơn sắp đánh tới!”
Nhanh vậy sao?!
“Vương gia, mau rút lui!” Lăng Nguy quăng một câu, người đã xông ra khỏi trướng: “Ta, Lăng Nguy, đi gặp hắn một phen!”
Trước mắt Lý Quân Tiện tối sầm, nghiến răng thốt ra một chữ: “Rút!”
Một bên rút lui;
Một bên truy đuổi!
Giữa lúc Từ gia quân đang giết đến long trời lở đất, hai ngàn quân Huyền Thiết cưỡi ngựa từ đối diện xông tới.
Dẫn đầu cũng cầm một thanh trường đao, là Lăng Nguy.
Vừa liếc mắt, hắn đã nhận ra Từ Thanh Sơn giữa quân Nam, trong mắt chợt lóe lên một tia dị sắc.
Người với người vốn dĩ có khí chất riêng.
Là bạn, là đồng loại, hay là kẻ địch… chỉ cần một ánh mắt là biết.
Người này là kẻ địch của hắn!
Nhưng cũng như hắn, là một mãnh tướng.
Lăng Nguy rút đao sau lưng, chỉ nhẹ nhàng chĩa về phía Từ Thanh Sơn: Tới đây đi!
Từ Thanh Sơn vừa nhìn đã biết đối phương là ai.
“Cháu à, bên cạnh Lý Quân Tiện có một viên dũng tướng, dùng đại đao, thân cao tám thước, mắt hổ sáng rực. Nếu cháu gặp người này, chỉ được phép dùng trí, tuyệt đối không được liều mạng. Hắn là người võ nghệ cao cường nhất Bắc phủ, người ta gọi là Chiến Thần Bất Tử.”
Chiến Thần Bất Tử, phải không!
Từ Thanh Sơn giương trường đao ngang ngực: Gia chờ ngươi đã lâu rồi!