Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 757

Cố Trường Bình không phải là đoán mò.

Khi biết tin Lăng Nguy tử trận, y suýt nữa ngã khỏi lưng ngựa vì kinh ngạc.

Trong số tất cả tướng lĩnh Quân Bắc, y đều quen biết, nhưng không một ai có tầm quan trọng bằng Lăng Nguy.

“Tiên sinh, chữ của ngài đẹp thật đấy!”

“Tiên sinh, chân ngài không tiện, để ta cõng ngài!”

“Tiên sinh, tại sao đầu óc ngài lại thông minh đến vậy, ta thà chết còn hơn ngu dốt thế này!”

Một đại hán cao bảy thước, thế mà lại như đứa trẻ quây lấy y, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.

Trong lòng Cố Trường Bình như bị xé toạc một lỗ lớn, đau đớn hơn bất cứ ai, nhưng y không có thời gian để buồn thương than thở, suốt dọc đường chỉ ép mình suy nghĩ:

Bước tiếp theo, Từ Thanh Sơn sẽ hành động ra sao? Quân Bắc phải ứng phó thế nào?

Trương Ngọc bước lên một bước: “Điện hạ, để hạ thần bố trí phòng thủ cổng Nam thành.”

Đàm Uyên nói: “Hai cổng Đông và Tây, giao cho ta.”

Triệu Tĩnh Hảo tiếp lời: “Cổng Bắc cứ để ta lo.”

Không đợi Lý Quân Tiện lên tiếng, Cố Trường Bình đã cướp lời: “Lập tức đi đi!”

Cố Trường Bình rất hiếm khi ngắt lời người khác. Trước nay đều đợi mọi người nói xong mới cất lời, đủ thấy tình hình hiện giờ khẩn cấp đến mức nào.

Các tướng lĩnh không dám trì hoãn, lập tức quay đầu đi ngay, trên mặt chẳng còn chút buồn đau nào nữa.

Chỉ có Lý Quân Thành là không đi.

Hắn ngồi phịch xuống ghế, nghiến răng nói: “Trận này ta tổn thất quá nặng, đau lòng không chịu nổi!”

Lý Quân Tiện cũng đâu phải không đau.

Hai ngàn quân Huyền Thiết kia, chính tay hắn huấn luyện, ai nấy đều một chọi mười.

“Điện hạ, lúc này không phải là lúc kêu than.” Ánh mắt Cố Trường Bình trầm xuống: “Điện hạ trấn giữ cánh Tây, là một trong hai cánh chính của đại quân. Tại sao đến khi tên của Quân Nam đã bay đến nơi rồi, ngài mới phát hiện?”

“…”

“Quân canh gác đâu? Quân tiền tuyến ở đâu?”

“…”

Lý Quân Thành nghẹn lời, không sao nói nổi.

Có quân canh, cũng có quân tiền tuyến, nhưng đều bị tiêu diệt trong nháy mắt, đến cả tiếng động cũng không phát ra nổi.

Nhanh quá!

“Còn ngươi nữa!”

Ánh mắt Cố Trường Bình nghiêng đi, nhìn thẳng vào Lý Quân Tiện: “Ta đã nhắc trước rồi, cẩn thận Từ Thanh Sơn, cẩn thận Từ gia quân. Còn ngài thì sao, vẫn uống rượu với người ta?”

Lúc nãy trước mặt binh sĩ, y còn chừa cho hắn chút thể diện. Giờ không có người ngoài, Cố Trường Bình thật muốn mắng cho hắn một trận tỉnh ra.

Từ Thanh Sơn chỉ huy Từ gia quân đấy!

Hoàng đế triệu họ hồi kinh ngàn dặm, nào phải gọi về chơi?

Dù là ai, chỉ cần nghe Từ gia quân thân chinh xuất trận, chắc chắn nửa đêm ngủ cũng phải mở một con mắt ra canh chừng.

Còn hắn thì sao?

Thắng mấy trận liền…

Cố Trường Bình thở dài nặng nề: “Thập Nhị, cho dù ngươi đã đánh đến dưới chân thành Tứ Cửu, chỉ cần chưa phá được thành thì vẫn không có tư cách kiêu ngạo, vì ngươi không có đường lui.”

Lòng bàn tay Lý Quân Tiện rịn đầy mồ hôi lạnh.

Phải.

Hắn không có đường lui.

Ngay từ khoảnh khắc hắn khởi binh, cái danh phản tặc đã đeo trên lưng. Ngoại trừ tâm phúc và người đi theo, cả thiên hạ chẳng mấy ai đứng về phía hắn.

Đây là một cuộc chiến không thể quay đầu.

Chu Minh Sơ thua, còn có thể về nhà, vẫn có thể làm quan.

Hắn thì không.

Một khi thua trận, chờ đợi hắn và cả Quân Bắc, chỉ có cái chết.

Thế thì lấy tư cách gì mà uống rượu?

Lấy tư cách gì mà đau thương?

Lấy tư cách gì mà xem nhẹ đối thủ?

“Chuyện uống rượu là do ta đề nghị.” Lý Quân Thành thật thà nhận lỗi: “Thắng trận, nên hứng khởi thôi.”

Hắn không mê nữ sắc, cũng chẳng ham tiền bạc, chỉ thích rượu.

“Quỷ mới biết Từ Thanh Sơn lại phản công ngay lập tức. Chuyện này thật chẳng hợp lẽ chút nào!”

Mắng xong, Lý Quân Thành nhìn sang Cố Trường Bình, cẩn thận nói: “Sau này chúng ta chú ý hơn, chắc vẫn kịp.”

“Khó đấy.” Cố Trường Bình chẳng nể mặt hắn chút nào: “Quân Nam bây giờ, không còn là Quân Nam của trước kia nữa rồi.”

“Ý ngươi là gì?” Lý Quân Thành kinh hãi.

Cố Trường Bình hỏi lại: “Nếu ngài là người dẫn mười vạn Từ gia quân, cùng ba mươi vạn Quân Nam xuất chinh thì điều ngài muốn làm nhất là gì?”

Lý Quân Thành suy nghĩ hồi lâu, trả lời: “Giữ cho Từ gia quân được an toàn, không để mấy kẻ nửa mùa chỉ tay năm ngón, khiến quân ta chết uổng phí.”

“Nếu không muốn người khác chỉ huy thì ngài phải trở thành người chỉ huy.”

Lý Quân Thành chợt hiểu ra điều gì đó: “Ý ngươi là…”

Cố Trường Bình gật đầu: “Chu Minh Sơ bại trận, bị loại khỏi cục diện. Từ Thanh Sơn tập kích Quân Bắc trong đêm, buộc Quân Bắc phải rút về Đông Xương, còn chém chết một đại tướng thân cận của Hạo Vương.

Trận này là thắng lợi lớn đầu tiên kể từ khi Quân Nam xuất chinh.

Thử hỏi, trong toàn bộ Quân Nam, còn ai dám xem thường Từ Thanh Sơn?

Còn ai dám không tuân theo mệnh lệnh của đại tướng quân?”

Lý Quân Thành á khẩu.

“Từ gia quân vốn nổi tiếng nghiêm minh. Từ Thanh Sơn dùng cách trị quân của họ Từ để huấn luyện toàn bộ Quân Nam…”

Ánh mắt Cố Trường Bình lại dời sang Lý Quân Tiện: “Vậy thì, Quân Nam bây giờ sao còn là Quân Nam của trước kia nữa?”

Trong lòng Lý Quân Tiện chưa bao giờ đau đớn và hối hận đến vậy.

Thế cục tốt đẹp, chính hắn tự tay phá hỏng.

Lăng Nguy vốn không chết trong tay Quân Nam mà là chết dưới sự chủ quan của hắn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Trường Bình, nói: “Từ Hoài à, là ta sai rồi.”

“Cái sai này… phải trả giá quá đắt!” Cố Trường Bình bước đến trước bàn, mở bản đồ ra: “Nếu Đông Xương không giữ nổi, chúng ta sẽ rút về đâu?”

Lý Quân Thành nhướn mày: “Không đến mức ấy chứ? Ngay cả Đông Xương mà cũng không giữ nổi?”

Cố Trường Bình không ngẩng đầu lên: “Khi các ngươi rút lui vội vã, cướp được bao nhiêu lương thảo?”

Lý Quân Thành hít sâu một hơi.

Vì quá gấp, hơn nửa số lương thảo kịp chuyển đi, số còn lại bị bỏ lại.

“Nếu vậy, Đông Xương lấy gì nuôi nổi từng ấy binh mã?”

Ánh mắt Cố Trường Bình dần trở nên nặng nề: “Những trận trước thắng quá dễ dàng, tuy có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.”

Từ Diệp Phong, đến Từ Bình, rồi đến Định Quốc Công…

Sự ngạo mạn không phải tích lũy trong một ngày, mà là từng ngày chồng chất lên.

Qua được sông Vị Thủy, là có thể tiến về phía Nam, từ Lý Quân Tiện đến từng binh sĩ Quân Bắc, ai mà không hăm hở muốn thử?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cố Trường Bình càng thêm u ám.

Thanh đao được tôi luyện bằng chính người thân nhất này… lại sắc bén hơn cả y tưởng tượng.

Mà y lại còn hứa với A Bảo sẽ giữ mạng cho hắn…

Lời ấy, nói quá sớm rồi.

Trong trướng lớn, một ngọn đèn leo lét.

Từ Thanh Sơn ngồi lặng lẽ, nhìn thanh trường đao trước mặt thật lâu, rồi đưa tay ôm lấy mặt.

Thanh đao này, từ lúc cầm lên, hắn chỉ chém địch ngoại tộc dòm ngó Đại Tần.

Nhưng từ hôm nay, kẻ hắn giết… là người Đại Tần.

Cảm giác đó, cùng ngàn vạn tâm tư trong lòng, khó có thể giãi bày với ai.

Nhưng hắn hiểu rõ trong khoảnh khắc vung đao lên, có mấy lần trong tim chợt mềm xuống.

“Thưa tướng quân!”

Ngô Chính Tuấn phấn khởi bước vào, sau lưng là Chu Minh Sơ.

Từ Thanh Sơn lập tức thu lại thần sắc, xoay người lại.

Ngô Chính Tuấn vuốt mấy sợi râu lưa thưa, cười đến mức mắt cũng híp lại: “Quân Bắc để lại gần nửa số lương thảo, phen này chúng ta phát tài rồi.”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn trầm xuống, hắn nhớ đến lời của Mạch Tử: “Gia à, Ngô Chính Tuấn ấy đúng là chui ra từ khe đá. Quê quán, gia cảnh, có vợ con chưa, tra thế nào cũng không ra. Quỷ mới biết sao hắn lại thành thống lĩnh đám người kia nữa.”

Từ Thanh Sơn khách sáo hỏi: “Bước tiếp theo, đại nhân tính thế nào?”

Ngô Chính Tuấn nghiêm túc nghĩ ngợi, trả lời: “Thế cục đang rất thuận lợi, tất nhiên phải thừa thắng truy kích.”

Từ Thanh Sơn: “Truy kích thế nào?”

Ngô Chính Tuấn cười nói: “Theo ta thì tốt nhất nên chia quân làm hai, một đường đánh thẳng Đông Xương, một đường trực tiếp tập kích đại bản doanh của Lý Quân Tiện.”

Bình Luận (0)
Comment