Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 758

“Ngô đại nhân phát điên rồi sao!”

Chu Minh Sơ thật sự nhịn không nổi nữa: “Từ bờ bắc sông Vị Thủy đến phong địa, dù có thúc ngựa phi nhanh, cũng mất ba đến năm ngày, mệt nhoài chạy đến nơi, chưa kịp đánh người ta, lại bị người ta đánh ngược.”

Ngô Chính Tuấn lại cười nói: “Chúng ta bôn ba vất vả, vậy Lý Quân Tiện chẳng phải càng sốt ruột hơn sao?”

Sắc mặt Chu Minh Sơ lập tức đen như than.

Tên rùa đen này biết đánh trận không vậy?

Đánh trận mà cứ như chơi trò đuổi bắt ngươi chạy sang, ta chạy lại thế à?

So với hắn ta, đúng là còn non lắm!

“Tướng quân, theo ý hạ quan thì nên nghỉ ngơi lấy sức thì hơn, giờ ai nấy đều mệt mỏi cả rồi, chi bằng tạm hoãn một chút…”

“Ngô đại nhân!” Từ Thanh Sơn cắt ngang lời Chu Minh Sơ: “Nếu làm theo lời ngài thì ai đánh thành Đông Xương, ai đi đánh phong địa?”

Ngô Chính Tuấn ưỡn thẳng ngực: “Nếu tướng quân tín nhiệm, hạ quan xin dẫn quân đánh thành Đông Xương.”

Chu Minh Sơ nghe xong, cuống đến phát điên: “Tướng quân, ngàn vạn lần không được! Hắn…”

“Ngươi định đánh thế nào?” Từ Thanh Sơn lại cắt lời.

Ngô Chính Tuấn nói: “Ta sẽ bao vây mà không công, tiêu hao lương thảo của Quân Nam. Còn tướng quân thì dẫn quân vòng lên phía bắc, âm thầm mai phục dọc đường. Một hướng khác, Chu tướng quân có thể dẫn quân tiến lên chính diện phía bắc, đánh thẳng vào phong địa của Hạo vương.”

“Ngươi…” Chu Minh Sơ tức đến run người: “Đúng là hồ đồ!”

“Ta lại thấy có chút thú vị!” Từ Thanh Sơn bỗng đổi giọng, hờ hững hỏi: “Ngô đại nhân đọc sách mấy năm rồi?”

Ngô Chính Tuấn trả lời: “Không nhiều lắm.”

Từ Thanh Sơn: “Trước đây từng theo ai đánh trận?”

Ngô Chính Tuấn: “Bẩm tướng quân, từng làm lính mấy năm dưới trướng đại tướng Diệp Phong. Sau khi Diệp đại tướng quân mất, ta ở lại trong quân Nam; về sau lại theo Từ đại tướng quân và Quốc công gia, may mắn giữ được cái mạng đến hôm nay.”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn nhìn hắn bỗng có sự thay đổi.

Ngô Chính Tuấn ôm quyền, đôi mắt sáng rực: “Cơ hội ngàn năm khó gặp, thời cơ không đến lần hai. Ta muốn giành lại từng tòa thành mà Quốc công gia đã mất. Tướng quân, xin hạ lệnh đi!”

Từ Thanh Sơn vỗ vai hắn: “Dẫu cơ hội có hiếm, thời cơ có gấp thì vẫn phải bàn bạc kỹ càng. Người đâu, truyền tất cả tướng lĩnh vào trướng bàn việc!”

“Rõ!”

Tháng bảy, ngày dài đêm ngắn.

Cố Trường Bình đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ dưới ánh đèn, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng hô: “Không xong rồi, Quân Nam vây thành rồi!”

Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Cố Dịch một cái. Cố Dịch lập tức lao ra ngoài.

“Gia, lại bị ngài đoán trúng rồi!” Đoạn Cửu Lương rót trà mát, lại thay một bình mới.

Cố Trường Bình đón lấy chén trà, lúc này mới cất tiếng: “Không phải ta đoán trúng, mà là như thế mới có lợi nhất cho quân Nam. Bây giờ thế như chẻ tre, tất nhiên phải thừa thắng xông lên.”

Cố Dịch rất nhanh đã quay về.

“Gia, Quân Nam đã ở ngoài thành, hơn nữa không biết từ đâu lôi ra hai khẩu đại pháo, đang nhắm thẳng vào cổng thành.”

“Ai là người dẫn quân?”

“Từ Thanh Sơn.”

Ánh mắt Cố Trường Bình cụp xuống, tất cả cảm xúc đều ẩn dưới hàng mi dài.

Hắn quen đánh vào ban đêm, là thói quen hình thành từ nơi biên cương đầy cát gió.

Việc công thành vô cùng gian khổ, hắn luôn tự mình đảm đương, ấy là do bản tính của hắn.

“Chu Minh Sơ và quân Cầm Vương đâu?”

“Bẩm gia, không thấy tung tích!”

Không thấy tung tích, tức là vẫn còn chiêu sau.

Ngoài cửa có thị vệ truyền lời: “Thưa tiên sinh, Vương gia mời người đến thư phòng bàn việc lớn.”

Cố Trường Bình mí mắt không thèm động: “Bẩm với Vương gia, ta không có kế sách gì để lui địch. Nếu có, thì sẽ đến gặp.”

“…”

Mặt tiểu thị vệ khổ như khổ qua cỡ đại.

Lời này biết bẩm thế nào với Vương gia đây?

Mà khổ đâu chỉ mình tiểu thị vệ.

Trong phòng, Đoạn Cửu Lương mặt mày ủ rũ: “Gia, chẳng lẽ thật sự không có cách nào lui địch sao?”

“Không có!” Cố Trường Bình gõ ngón tay lên mặt bàn: “Ta cứ thấy hắn còn giấu chiêu gì đó, phải chờ xem thêm.”

Chiêu sau của Từ Thanh Sơn là gì, không ai biết!

Nhưng dụng ý “vây mà không đánh” của hắn thì người người đều rõ.

Gần hai mươi vạn binh Bắc phủ, co cụm trong một cô thành Đông Xương. Vây mười ngày nửa tháng, thứ nhất lương thảo cạn kiệt, thứ hai sĩ khí sụt giảm.

Buộc phải nghĩ cách phá vây.

Nhưng phá vây thế nào?

Hai khẩu đại pháo chĩa thẳng vào cổng thành.

Liên tiếp hai ngày, tóc hai bên thái dương Lý Quân Tiện đã bạc, không ngừng sai người đến mời Cố Trường Bình, kết quả vẫn là một câu: không có kế sách lui địch.

Ngày thứ ba, Lý Quân Tiện không thể ngồi yên, đích thân tới cửa.

Chưa đến nơi, đã thấy Trương Ngọc như cơn gió lướt tới: “Vương gia, tiền tuyến báo tin, Quân Nam có động tĩnh!”

“Cót két” một tiếng, cửa mở ra, lộ ra gương mặt tái nhợt của Cố Trường Bình.

“Động tĩnh gì?”

Trương Ngọc sững người, vội vàng trả lời: “Bẩm tiên sinh, theo tin thám báo, mấy canh giờ trước, Quân Nam tách ra một nhánh, vòng qua thành Đông Xương, tiến thẳng lên phía bắc.”

Cố Trường Bình hỏi: “Ai dẫn quân?”

Trương Ngọc: “Đầu lĩnh của quân Cầm Vương Ngô Chính Tuấn!”

Cố Trường Bình: “Hóa ra đây là chiêu sau của hắn.”

“Phía bắc, là phong địa của ta.” Lý Quân Tiện cau mày: “Trận này liên quan sống còn, ta đã điều hết binh lực các thành phía bắc về đây.”

Cố Trường Bình: “Nếu họ đánh hạ được bất kỳ thành nào trong số đó, sẽ tạo thế giáp công cùng Từ Thanh Sơn ở mặt trước.”

Sắc mặt Lý Quân Tiện đen như đáy nồi: “Toang rồi!”

Cố Trường Bình nhìn hắn, lập tức hạ quyết định: “Ta giữ thành!”

Lý Quân Tiện: “Ta đi chặn Ngô Chính Tuấn.”

Cố Trường Bình kéo tay hắn lại, hồi lâu mới nói ra hai chữ: “Cẩn thận!”

Khi trời phía xa mờ tối, cổng thành cổ “cót két” mở ra.

Thiết kỵ lao vút ra như xé gió, thế như chẻ tre, xông thẳng lên phương bắc.

Trên tường thành, Cố Trường Bình đứng trong gió, nhìn bóng đen lờ mờ phía xa, trong lòng thầm nghĩ, trong đó chắc chắn có một bóng người, là Từ Thanh Sơn.

Hắn có thể tưởng tượng được, người kia cũng như mình, đứng trong gió, thân hình thẳng tắp, toát lên khí thế đơn độc mà kiên cường không thể gãy đổ.

Kiếp trước, người này từng một thân một mình giữ vững thành Tứ Cửu, khiến Thập Nhị thất bại trong gang tấc.

Nhà họ Từ giỏi thủ, người giỏi thủ, ẩn mình nơi chín tầng đất;

Nhà họ Cố giỏi công, người giỏi công, tung mình nơi chín tầng trời.

Ẩn là giấu mình;

Tung là hiện thân.

Cho nên, nhà họ Từ trăm năm vững vàng như Thái Sơn giữa triều đình; còn nhà họ Cố… đã hóa thành nắm đất vàng.

“Gia đang nghĩ đến Từ Thanh Sơn sao?” Cố Dịch đột nhiên hỏi.

“Sao ngươi biết?”

“Gia đứng đây đã nửa canh giờ rồi.”

“Đúng, ta đang nghĩ đến hắn.”

“Năm đó, gia không nên thu hắn làm đồ đệ, càng không nên dạy hắn nhiều binh pháp đến thế. Giờ thì hay rồi, dạy xong đồ đệ, chết đói sư phụ.”

Nghĩ đến cái chết của Lăng Nguy, Cố Dịch giận sôi gan.

“Theo ta thấy, chi bằng nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự khiến Từ Nhị gia chết, để hắn thấy rõ đằng sau cái vẻ trung quân ái quốc của nhà họ Từ, rốt cuộc giấu cái thứ dơ bẩn gì.”

“Hắn sẽ tin sao?” Cố Trường Bình lắc đầu, tự hỏi rồi lại tự trả lời: “Hắn sẽ không tin đâu.”

“Không tin thì cũng phải tìm cơ hội thử một lần.”

“Sao ngươi biết ta không đang tìm cơ hội?”

Cố Trường Bình nghiêng đầu liếc Cố Dịch một cái, ánh mắt kia sắc bén đến dọa người.

Lão Quốc công gia là người Từ Thanh Sơn kính trọng nhất đời này. Muốn hắn tin rằng chính tổ phụ mình đã tự tay bắn chết Nhị thúc, cần có một cơ hội.

Hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội đó;

Nhưng… cơ hội ấy vẫn chưa đến.

Đang nghĩ ngợi thì bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng.

Pháo hiệu bắn thẳng lên không, như tia chớp trắng, xé toạc ánh nhìn của tất cả mọi người.

Cố Dịch lập tức chắn trước người Cố Trường Bình: “Gia, Từ Thanh Sơn ra tay rồi!”

***Tác giả: Ta biết các nàng không thích đọc cảnh chiến trận, mà ta cũng chẳng thích viết, viết đến mức tóc rụng từng nắm, tắc cả ống thoát nước rồi. Nhưng không thể chỉ dùng một câu cho xong chuyện, như vậy thì quá qua loa.

Nếu có chỗ sai sót về binh pháp hay sơ hở trong mưu lược, mong các cô nương rộng lòng bỏ qua, cứ coi như đọc cho vui thôi nhé! Ta đã cố hết sức rồi!

Bình Luận (0)
Comment