Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 760

Lý Quân Tiện không thể không thừa nhận, ông trời đối với hắn, đối với Lý Tòng Hậu, thực ra đều công bằng.

Trước kia, quân phương Bắc áp sát, khiến quân phương Nam liên tục bại lui, thương vong vô số, đến mức Định Quốc công phải gieo mình tuẫn quốc.

Giờ thì đến lượt hắn rồi.

Núi Yên Vân, sẽ là nơi hắn bỏ mạng sao?

Lý Quân Tiện không rõ.

Hắn chỉ biết, lúc này không cần nói thêm gì nữa, phải xông ra ngoài, giữ lấy mạng sống, không còn đường lui.

Hắn giơ cao trường kiếm, dồn lực hét lớn một tiếng: “Giết!”

Đáp lại hắn là một tiếng gọi vang dội, kiên định hơn gấp bội của Mã Thành: “Giết!”

Mặt trời lặn về Tây;

Núi rừng tối mịt;

Trường hà chảy ngược về đông;

Trời đất đổi sắc.

Người ta thường nói, vương hầu tướng tá chẳng phải sinh ra đã cao quý, nhưng nào ai biết, trên con đường bước l*n đ*nh cao kia, đã có bao nhiêu binh sĩ ngã xuống, bao nhiêu máu tươi đổ ra, bao nhiêu gia đình ly tán, cửa nát nhà tan?

Tiếng gọi giết dần ngừng lại.

Không phải kết thúc, mà chỉ là một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Trương Ngọc cắn xong miếng thịt bò khô cuối cùng, liếc mắt ra hiệu cho Đàm Uyên.

Đàm Uyên dịch mông một chút, nghiêng đầu hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Trương Ngọc cười: “Lát nữa nếu đến thời khắc then chốt, ta lo bọc hậu, ngươi chịu trách nhiệm dẫn vương gia xông ra ngoài.”

Đàm Uyên lập tức nổi giận: “Nói linh tinh gì đấy? Làm sao có thể đến mức đó?”

Trương Ngọc nhìn Lý Quân Tiện đang tựa vào thân cây nghỉ ngơi: “Thấy chưa, ngay cả ngài ấy cũng mệt rồi.”

Đàm Uyên không nhìn vương gia, mà trái lại quay sang nhìn Trương Ngọc.

Hai người giao chiến bằng ánh mắt trong giây lát.

Cuối cùng, Đàm Uyên không nhịn được, đè thấp giọng mắng: “Ngươi là đồ súc sinh, phải sống cho bằng được! Ngươi còn nợ ông đây ba vò rượu kia đấy!”

“Suỵt!” Trương Ngọc đưa tay ra hiệu giữ im lặng: “Vương gia tới rồi.”

Lý Quân Tiện sải bước tiến lại, hai người lập tức đứng dậy hành lễ: “Vương gia!”

Lý Quân Tiện nói: “Trong quân Nam có một người vô cùng dũng mãnh.”

Trương Ngọc gật đầu: “Là Mã Thành, phó tướng của Từ Thanh Sơn. Ta đã quan sát, võ nghệ người này chỉ có hơn chứ không kém ta.”

Đàm Uyên hỏi: “Vương gia định…?”

Lý Quân Tiện trả lời: “Hạ được hắn, quân Nam sẽ mất chỗ dựa, chúng ta mới có cơ hội sống sót.”

Trương Ngọc lập tức nói: “Vương gia, để người đó cho ta!”

“Không!” Lý Quân Tiện lắc đầu: “Để ta ra mặt, giả vờ bại trận, dụ hắn đơn thân xông lên. Trương Ngọc, ngươi dẫn một đội quân ẩn nấp trong bóng tối, chờ thời cơ giết hắn!”

“Tuân lệnh!”

Phía bên kia.

Ngô Chính Tuấn và Mã Thành tựa lưng vào nhau, ngồi bệt dưới đất.

Mã Thành cười toe toét: “Không ngờ một văn nhân yếu ớt như ngươi mà giết địch cũng không kém gì ai.”

Ngô Chính Tuấn trả lời: “Ta cũng không ngờ Từ gia quân các ngươi chỉ dùng đôi chân chạy tới tận đây mà vẫn còn sức đánh, không thấy mệt sao?”

Mã Thành: “Thật lòng mà nói, mệt gần chết rồi.”

Ngô Chính Tuấn: “Nhìn không ra đấy!”

Mã Thành: “Giả vờ cả thôi. Giờ ta chỉ mong được ngủ ba ngày ba đêm cho đã.”

Ngô Chính Tuấn: “Đánh xong trận này là được ngủ.”

“Đánh xong trận này, lại đến trận khác. Biết đến bao giờ mới kết thúc!”

Thở dài một hơi, mặt Mã Thành lại hiện vẻ cương nghị: “Ngô đại nhân, trận này phải đánh nhanh thắng nhanh.”

Ngô Chính Tuấn gật đầu: “Phải, tướng quân vẫn đang chờ chúng ta trở về.”

“Muốn bắt giặc phải bắt vua trước. Lát nữa, ta dụ Lý Quân Tiện đến, rồi chúng ta…”

Mã Thành ghé sát lại, hạ giọng thì thầm một tràng.

Nói xong, y nuốt nước bọt một cái: “Nếu ta còn sống, nhất định phải về tìm một nữ nhân, nếm thử vị mặn đời.”

“…Ngươi?” Ngô Chính Tuấn nhìn hắn như không tin nổi.

Mã Thành đỏ mặt: “Chưa từng đụng đến. Nghe nói da thịt mềm mịn như đậu hũ.”

Ngô Chính Tuấn cười híp mắt: “Mã huynh đệ, chuyện này cứ để ta lo. Ta nhất định tìm giúp ngươi một người từ dung mạo, dáng vóc, đến kỹ nghệ đều tuyệt vời, đảm bảo khiến ngươi hài lòng!”

Mặt Mã Thành đỏ như mông khỉ.

Chậc!

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi!

Tiếng chém giết lại nổi lên.

Lý Quân Tiện cưỡi ngựa xông vào giữa quân Nam, ánh mắt giao nhau với Mã Thành.

Sát khí bùng lên.

Soạt!

Hai thanh đại đao bay vút ra, va chạm dữ dội giữa không trung.

Ai cũng muốn dụ địch vào tròng, rồi ra tay g**t ch*t đối phương;

Ai cũng cảnh giác, không dễ gì mắc lừa.

Một người là vương gia trên lưng ngựa;

Một người là mãnh tướng nơi biên cương.

Đao của họ nhanh như nhau, tàn độc như nhau, cũng giết người như nhau.

Dù là mưu chính hay gian kế, lúc này cũng không còn đất dụng võ, chỉ còn đấu tay đôi, chém giết, lại chém giết!

Đột nhiên, có người cưỡi ngựa xông vào giữa vòng chiến là Trương Ngọc.

“Vương gia, rút lui trước!”

Lý Quân Tiện thu đao, ngẩng đầu, bất chợt lạnh toát mồ hôi, bốn phía xác người la liệt, như địa ngục trần gian.

Hắn đau thắt tim. Đại đao của Mã Thành đã bổ tới.

“Vương gia!” Trương Ngọc gầm lên, dốc toàn lực nhảy vọt lên, cây thương sắt chặn kịp đường đao kia.

“Vương gia mau đi!”

Trương Ngọc quát lớn, cùng Mã Thành quấn chặt lấy nhau: “Mau đi đi…”

Mồ hôi lạnh của Lý Quân Tiện tuôn như suối.

Sao hắn có thể đi?

“Không đi! Giết!”

Hắn nghiến răng gầm lên, cùng lúc đó, Trương Ngọc và Mã Thành đã đánh nhau dữ dội.

Đúng lúc này, lại có một người cưỡi ngựa xông đến, tung chân đá mạnh vào mông ngựa của Lý Quân Tiện. Con ngựa đau, lập tức tung vó lao đi.

Trương Ngọc liếc sang người ấy một cái, hét lớn: “Bảo vệ vương gia!”

Đàm Uyên mắt hoe đỏ, cuối cùng quay lại nhìn Trương Ngọc một lần thật sâu, rồi lập tức đuổi theo Lý Quân Tiện.

“Ngô Chính Tuấn, đuổi!”

Vừa dứt lời, bầu trời chợt tối sầm, cuồng phong kèm theo cát bụi cuồn cuộn gào thét, trong khoảnh khắc trời đất biến sắc, mưa lớn đổ như trút.

Trương Ngọc và Mã Thành đang đánh nhau, cùng rùng mình một cái.

Trương Ngọc mừng thầm: Trận mưa này tới thật đúng lúc!

Mã Thành giận dữ: núi Vân Yên quanh năm ít mưa, sao lại mưa đúng lúc này? Vì sao?

“Hoàng thượng! Hoàng thượng, : “

Vương Trung chân ngắn chạy như bay: “Đại thắng ở sông Vị Thủy! Đại thắng ở sông Vị Thủy!”

Lý Tòng Hậu bật dậy, vén rèm trướng, chộp lấy áo quần trên giá rồi lao ra ngoài.

Trong màn trướng, Tô Uyển Nhi chống tay ngồi dậy, nét mặt đầy hụt hẫng.

Trong ngự thư phòng, Binh bộ thượng thư Vương Tử Trừng đã đợi gần nửa khắc, thấy Hoàng đế vội vàng bước vào, bèn dâng chiến báo trong ngực lên.

Lý Tòng Hậu chăm chú đọc từng chữ. Đến cuối cùng, hắn kích động đến không thốt nên lời.

“Hoàng thượng, Từ Tướng quân không chỉ vây khốn Cố Trường Bình trong thành Đông Xương, mà còn tiêu diệt bốn vạn quân Bắc của Lý Quân Tiện, lại còn đánh bại hai đại tướng là Lăng Nguy và Trương Ngọc, ép Lý Quân Tiện phải dẫn tàn quân chạy vào phủ Trấn Định.”

Vương Tử Trừng rơi lệ: “Từ Tướng quân tuổi còn trẻ mà mưu dũng song toàn. Trời phù hộ Đại Tần! Hoàng thượng, trời thật sự phù hộ Đại Tần!”

Một hàng lệ cũng từ mắt Lý Tòng Hậu lặng lẽ rơi xuống.

Bên Lý Quân Tiện có bốn đại tướng: Lăng Nguy, Trương Ngọc, Đàm Uyên, Chương Vũ, nghe nói ai nấy đều là anh hùng tài giỏi.

Thêm cả Cố Trường Bình, Lý Quân Tiện…

Những ngày qua, hắn ăn không ngon ngủ không yên, chỉ lo Từ Thanh Sơn tuổi còn nhỏ, không đấu lại những người dày dạn chiến trường ấy.

Nào ngờ, hổ con mới sinh chẳng sợ cọp lớn không chỉ thắng trận, mà còn xoay chuyển cục diện Nam Bắc.

Hắn làm thế nào vậy?

Hắn thật sự đã làm được rồi!

Lồng ngực Lý Tòng Hậu phập phồng dữ dội.

Quốc công gia!

Thanh kiếm mà ngươi để lại cho trẫm, quả thật sắc bén vô song, sắc bén vô song!

Bình Luận (0)
Comment