Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 761

Tĩnh phủ.

A Man vừa kiểm tra sổ sách xong, ngẩng đầu lên đã thấy chủ tử nhà mình vẫn lười nhác nằm bất động như cũ, không khỏi thở dài: “Gia, ra vườn đi dạo một lát đi ạ.”

“Nóng!”

“Thủy tạ mát mẻ lắm, ta và gia ra đó cho cá ăn nhé?”

“Xa!”

“Con vẹt mà ca ca ta mua ấy, đang treo ngoài sân đấy, gia không muốn ra trêu nó à?”

“Ồn!”

A Man tức đến đỏ cả mặt.

Gia học cái tật này của ai không biết nữa, nói chuyện cứ nhả từng chữ một.

“Gia, có người trong cung tới!”

Giọng A Nghiễn vang lên ngoài cửa.

Tĩnh Bảo lập tức bật dậy, vèo một cái lao ra ngoài nhanh như chớp, khiến A Man ngây người kinh ngạc.

Người đến là một tiểu thái giám bên cạnh Vương Trung, không mang theo khẩu dụ hay thánh chỉ gì, chỉ đem đến nửa sọt vải, nói là nương nương ban thưởng.

Tĩnh Bảo cau mày hỏi: “Công công, Từ phủ có được ban thưởng gì không?”

Tiểu thái giám mỉm cười trả lời: “Đã ban từ sớm rồi, còn không chỉ là hai sọt vải đâu ạ.”

Từng lời từng chữ như gõ mạnh vào tai Tĩnh Bảo.

Cung đình không bao giờ ban thưởng vô cớ, chỉ có một khả năng duy nhất, Từ Thanh Sơn đã thắng trận.

Hắn thắng trận, đồng nghĩa với việc Cố Trường Bình đã bại trận.

Tĩnh Bảo cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không thành, đành cúi đầu xuống.

A Nghiễn thấy vậy, vội vàng lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong ngực đưa cho thái giám: “Đa tạ công công, tiểu thư nhà ta đang lo lắng cho chiến sự phương Bắc lắm ạ!”

Tiểu thái giám mỉm cười nhận lấy ngân phiếu, ưỡn thẳng lưng nói: “Vài hôm nữa là đến Trung thu mười lăm tháng tám, trong ngoài hoàng cung đều bận rộn chuẩn bị tiệc. Nếu không phải phương Bắc có tin vui, trên kia làm sao rảnh tâm trí lo chuyện này? Lục tiểu thư cứ yên tâm đi ạ.”

Nói tới đây, tiểu thái giám cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vã cáo từ rời đi.

A Nghiễn tiễn hắn ra tận cửa, lúc quay lại thì thấy Tĩnh Bảo vẫn ngây người trong chính sảnh.

“Gia?” y gọi.

Tĩnh Bảo hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt: “Thành vương hay thành tặc, trong chính sử chỉ cần vài dòng, người đời sau đọc đến cũng chỉ lướt mắt qua. Nhưng có ai biết được…”

Nàng thở dài nặng nề: “Những người rơi vào vũng lầy ấy, từng ngày, từng khắc, từng giờ đều là nỗi dày vò không thể nói thành lời.”

A Nghiễn: “…”

“Đem vải này gửi sang cho đại tỷ đi, ta không nuốt nổi một quả nào.”

Mưa từ núi Yên Vân đổ xuống thành Đông Xương, dần dần ngớt.

Cố Trường Bình chưa bao giờ ngờ rằng mưa ở phương Bắc cũng có thể rả rích và đượm buồn như ở vùng Giang Nam.

Chiến sự sông Vị Thủy chắc giờ này đã truyền đến kinh thành, A Bảo liệu đã biết chưa?

Nếu biết rồi, nhất định nàng sẽ lo lắng.

Lý Quân Thành lặng lẽ bước đến phía sau, nhìn người thư sinh trước mặt người này mấy ngày lập tức đều lên tường thành, mỗi lần đứng là nửa ngày.

“Ngươi đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn núi, nhìn sông, nhìn cõi nhân gian.”

Lý Quân Thành: “…”

Cố Trường Bình khoanh tay sau lưng, không ngoảnh đầu lại: “Núi sông vẫn còn đó, nhưng nhân gian là tu la tràng, máu đã đổ quá nhiều rồi.”

Câu ấy khiến ngực Lý Quân Thành nghẹn lại.

Đúng là một bước sai, bước nào cũng bị động.

Đi mãi đi mãi… lại đến bước này rồi?

Lý Quân Thành thở dài: “Tiên sinh, phải nghĩ cách thôi, nếu không thì…”

“Những ngày qua ta đứng ở đây, trong đầu chỉ nghĩ mãi một điều…”

Cố Trường Bình cụp mắt xuống: “Liệu có cách nào tốt hơn, để xoay chuyển cục diện bại trận của Quân Bắc, sớm kết thúc chiến tranh này không?”

“Có không?”

“Có!” Cố Trường Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần rực sáng: “Tấn công thẳng vào kinh thành, đốt thuyền đánh trận, rút củi dưới đáy nồi!”

Lý Quân Thành trợn to mắt, cả khuôn mặt vặn vẹo.

Cái quái gì vậy?!

Tấn công kinh thành?

Ngươi nói đùa à?

“Hiện Vương gia đã lui về trấn thủ phủ Trấn Định. Trấn Định, Mạc Châu, U Châu cộng với phong địa, còn có thể gom được hai vạn quân. Thêm thân binh của Vương gia và mười vạn Quân Bắc nữa, tuy chưa đủ hai mươi vạn, nhưng…”

Cố Trường Bình ngừng một lúc, rồi nói: “Nhưng hiện tại phòng thủ kinh thành lỏng lẻo nhất. Diệp Nhạc Định mang mười vạn quân trấn thủ Biên Sa, phần còn lại đều nằm trong tay Từ Thanh Sơn. Kinh thành chỉ còn vài vạn cấm quân và quân Kinh Kỳ Vệ. Ta sẽ dùng mười vạn Quân Bắc cầm chân Từ Thanh Sơn.

Còn các ngươi, chỉ cần hạ được thành Tứ Cửu, bắt được Hoàng đế thì tất cả sẽ kết thúc.”

“Ngươi điên rồi, ngươi điên thật rồi!” Lý Quân Thành sững sờ: “Mười vạn Quân Bắc mà muốn cầm chân Từ gia quân của Từ Thanh Sơn? Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!”

Cố Trường Bình cười: “Không thử thì làm sao biết là không thể?”

“Không thể, tuyệt đối không thể!”

Lý Quân Thành liên tục lắc đầu: “Đó là Từ gia quân! Ngay cả Huyền Thiết quân của Thập Nhị còn chỉ có thể đánh ngang ngửa, đừng mơ giữa ban ngày nữa!”

“Hoặc là, Vương gia có cách tốt hơn?”

Cố Trường Bình hỏi một câu, Lý Quân Thành lập tức câm nín.

Nếu hắn có cách hay hơn thì đã chẳng như kiến bò chảo nóng thế này.

Ánh mắt Cố Trường Bình nhìn về một điểm xa xăm, vẻ mệt mỏi trên mặt không giấu được.

“Lương thực không đủ, binh lực không đủ, ngay cả đại pháo quân Nam cũng hơn Quân Bắc hai khẩu. Hiện tại Từ Thanh Sơn cố tình vây mà không đánh, là đang tiêu hao tiêu hao lương thảo, tiêu hao sĩ khí. Vương gia, ngài nói có đúng không?”

Lý Quân Thành mặt mày âm trầm, không nói lời nào.

Nhưng trong lòng rất rõ từng lời Cố Trường Bình nói, đều đúng.

Từ Thanh Sơn quá khôn khéo, mỗi bước đều khiến người bất ngờ, đi nước cờ hiểm, khiến toàn bộ Quân Bắc bị hắn dắt mũi.

Nếu cứ thế này, kết cục của hắn và Lý Quân Tiện chỉ có một chữ.

Chết.

“Ta đã tính rồi, mười lăm tháng tám là ngày lành.”

Cố Trường Bình nhìn thẳng vào mắt Lý Quân Thành: “Ta sẽ tử thủ cổng Nam, còn Vương gia dẫn quân ra từ cổng Bắc, vượt sông Vị Thủy, tiến thẳng về phía Nam, không được dừng lại. Về phía Thập Nhị, ta sẽ lập tức viết thư cho hắn. Hắn nhất định sẽ đuổi kịp ngài.”

Lý Quân Thành nhìn y, ánh mắt như muốn xuyên thấu ngũ tạng lục phủ.

Kế thì hay, nhưng…

“Ngươi không sợ chết à? Từ Thanh Sơn có hơn ba mươi vạn quân, ngươi chặn hắn chẳng khác nào lấy thân đỡ xe!”

“Sợ, sợ chết lắm.” Cố Trường Bình thầm nói trong lòng: Chết thì đau lắm.

Lý Quân Thành ngạc nhiên: “Vậy mà ngươi vẫn…”

“Phải có người đứng ra chứ.” Cố Trường Bình dịu giọng: “Vương gia ngăn không nổi hắn, không ai ngăn nổi hắn. Trên đời này, người có thể cản được Từ Thanh Sơn, chỉ có ta.”

Lý Quân Thành cứng họng.

“Nhưng Vương gia phải để lại một nửa tinh binh cho ta.

Nếu không, ta cũng không chặn nổi hắn.

Nếu Vương gia đồng ý, ta sẽ viết thư cho Thập Nhị ngay lập tức.

Còn hơn mười ngày, chắc hắn kịp gom quân.”

“Không được quá mạo hiểm, Thập Nhị sẽ không đồng ý đâu!”

Lý Quân Thành đâu phải không nhìn ra Lý Quân Tiện đối với Cố Trường Bình thế nào, hắn thấy rõ cả.

Lỡ như Cố Trường Bình xảy ra chuyện gì…

Tên nhóc kia thể nào cũng lột da hắn mất, gánh không nổi!

“Để ta viết thư, hắn nhất định sẽ đồng ý. Sẽ không liên lụy đến Vương gia.”

Cố Trường Bình nheo mắt.

“Cho dù hắn không đồng ý, chúng ta cũng có thể ‘tiền trảm hậu tấu’. Vương gia, thời gian không còn nhiều nữa… đốt thuyền đánh trận một phen, thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment