Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 762

Phá nồi dìm thuyền sao?

Giữa tiết trời tháng Tám, toàn thân Lý Quân Thành lạnh toát: “Tiên sinh, nồi này phải phá thế nào, thuyền này phải dìm ra sao?”

“Dùng Lăng Nguy để phá, dùng Trương Ngọc để dìm.”

Lăng Nguy là chiến thần bất tử của Bắc phủ.

Trương Ngọc là đại tướng số một dưới trướng Lý Quân Tiện.

Hai người này đều có uy vọng cực cao trong quân. Dùng cái chết của họ để chỉnh đốn sĩ khí, tất sẽ có hiệu quả phi thường. Mà trên thực tế, hắn cũng muốn tiễn họ một đoạn.

Trong con ngươi đen nhánh của Cố Trường Bình như phủ một tầng sương mỏng: “Vương gia, chuyện này không hợp để ta làm, nhất định phải là ngài.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngài là vương gia, địa vị tôn quý.”

Tuy hắn có uy tín trong Quân Bắc, nhưng thân phận chỉ là một mưu sĩ, căn bản không thể so với thân phận và địa vị của Lý Quân Thành. Ngay cả một vị vương gia đường đường còn vì những dũng sĩ đã khuất mà rơi lệ thương tâm, huống chi là đám binh sĩ?

Đêm khuya tĩnh mịch.

Hai cỗ quan tài trống bày ra trước mắt Quân Bắc.

Lý Quân Thành mang bài văn tế đã soạn sẵn, giọng trầm lắng xúc động, đọc từng chữ một, tựa như tiếng trống chuông vang lên dồn dập, gõ mạnh vào tai từng người.

Có người âm thầm rơi lệ.

Có người nghẹn ngào nức nở.

Có người siết chặt nắm tay.

Có người trong lòng bừng bừng lửa giận báo thù.

Giây phút này, Quân Bắc rốt cuộc đã hiểu, bọn họ lặn lội gian nan đến nơi đây, là bước lên con đường máu.

Máu có thể nhuộm mái chèo,

Có thể nổi xác người,

Cũng có thể cuộn tung trời đất này.

Thì cuộn lên đi!

Vương hầu tướng tá, há lại do trời sinh!

Cố Trường Bình không đến dự.

Hắn nhốt mình trong thư phòng, miệt mài viết.

Viết xong ba phong thư, hắn cầm hai trong số đó ném vào lò than.

Hai bài văn tế kia của Lý Quân Thành là đọc cho người ngoài nghe, còn hai phong thư hắn đốt kia, mới là lời thật lòng gửi đến hai huynh đệ Lăng Nguy và Trương Ngọc.

Khi ngọn lửa nuốt hết mảnh giấy cuối cùng, Cố Trường Bình mở cửa thư phòng.

Ngoài cửa, Cố Dịch và Đoạn Cửu Lương đứng hai bên, trông mong nhìn hắn.

“Cửu Lương, mang bức thư này, phái hai ám vệ, bằng mọi giá phải đưa đến tay Hạo Vương.”

“Rõ!”

“Tiểu Dịch!”

“Gia?”

“Chuẩn bị một bàn rượu thịt.”

Lúc này mà uống rượu?

Cố Dịch sửng sốt.

“Ta muốn uống với ngươi và Cửu Lương vài chén.”

Cố Trường Bình vỗ vai hắn: “Ba người chúng ta chưa từng ngồi cùng nhau uống một chén rượu.”

Đoạn Cửu Lương ở phía xa thoáng khựng bước, sắc mặt dưới lớp mặt nạ tái đi.

Rượu thịt được bày ra.

Cố Trường Bình nâng chén rượu: “Uống rượu dễ hỏng việc, nhưng chén rượu này, ta nhất định phải kính hai người một chén.”

Cố Dịch và Đoạn Cửu Lương lặng lẽ nâng chén.

“Tiểu Dịch theo ta từ nhỏ, hai chữ chủ tớ chỉ là nói với người ngoài nghe. Ta hơn ngươi vài tháng, thực ra là huynh.”

Cố Trường Bình nhìn hắn: “Làm huynh mà chẳng cho đệ hưởng được tí phúc nào, chỉ để đệ theo ta lo trước lo sau.”

Cố Dịch sao chịu nổi lời này, nước mắt đã dâng đầy hốc mắt.

“Cửu Lương theo ta chưa lâu, nhưng…”

Cố Trường Bình quay đầu: “Ngươi là cố nhân nhà họ Cố. Cố gia mấy trăm mạng, chỉ còn mình ngươi sống sót, ta gọi ngươi một tiếng thúc, cũng không quá.”

“Gia!” Đoạn Cửu Lương vội quỳ xuống: “Cửu Lương không dám nhận.”

“Không có gì mà không dám!” Cố Trường Bình đỡ hắn dậy: “Là ta thực lòng biết ơn hai người đã cùng ta đi đến hôm nay.”

Cố Dịch hít mạnh một hơi: “Gia có gì thì nói thẳng, đừng nói mấy chuyện sinh sinh tử tử này, nghe không nổi.”

“Nói hay lắm!” Đoạn Cửu Lương chỉ vào chén rượu: “Rượu này uống không trôi nữa rồi.”

Cố Trường Bình bật cười: “Vậy thì cạn nào!”

“Cạn!”

“Cạn!”

Chén rượu cạn khô, chẳng ai rót thêm.

Im lặng thật lâu, Cố Trường Bình mới nói: “Ta định để Thập Nhị và Túc Vương đánh thẳng vào kinh thành, hạ độc thủ. Ba chúng ta ở lại chặn Từ Thanh Sơn. Quân trong tay còn không nhiều, nhiều nhất là mười vạn.”

Cố Dịch và Đoạn Cửu Lương đồng loạt biến sắc.

“Trận này, rất khó.” Cố Trường Bình lẩm bẩm như tự nói: “Sống hay chết, đều do trời định. Ta không còn ai để dùng, chỉ có thể phiền hai người đi thêm với ta một đoạn.”

Cố Dịch vừa nén nước mắt xong lại trào ra: “Trận này đánh bao nhiêu lần ta cũng không sợ, nhưng gia không thể chết. Gia mà chết, Thất gia phải làm sao đây?”

Đoạn Cửu Lương: “Chi bằng gia theo đại quân về kinh, ta với Tiểu Dịch ở lại cản Từ Thanh Sơn.”

“Các ngươi không cản nổi hắn đâu. Còn Thất gia bên ấy…”

Cố Trường Bình mỉm cười: “Nếu ta sống sót, sẽ dùng cả đời để trả nàng.”

Cố Dịch: “Nếu chết thì sao?”

“Mong cho ta được tốt chút đi!” Cố Trường Bình giả vờ tức giận, chỉ tay vào Cố Dịch, nửa ngày lại nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu chết rồi… thì kiếp sau trả nàng!”

*

Trung thu năm Kiến Hưng thứ năm càng lúc càng gần.

Đại tướng quân quân Nam Từ Thanh Sơn cau này ngày một sâu hơn.

“Tướng quân!”

“Nói!”

“Bốn cổng thành Đông Xương đều đóng chặt, đến giờ vẫn không có động tĩnh gì.”

“Lý Quân Tiện thì sao?”

“Thám báo phía trước báo về, Hạo Vương vẫn trốn trong phủ Trấn Định, nghe nói đang dưỡng thương.”

“Dưỡng thương?”

Từ Thanh Sơn lẩm bẩm, rồi lắc đầu.

Tình hình khẩn cấp thế này, Lý Quân Tiện không thể nào còn lòng dạ mà dưỡng thương. Thành Đông Xương cũng không thể yên ắng quá lâu như vậy. Nếu đổi lại là hắn, dù thế nào cũng phải tìm cách giải vây.

Cố Trường Bình nhất định đang mưu tính điều gì!

“Tướng quân!” Ngô Chính Tuấn bước lên, nói: “Quân Bắc nhất định đang mưu kế gì đó, nhất định phải cẩn trọng gấp bội.”

Quả nhiên nghĩ giống nhau.

Từ Thanh Sơn quay đầu: “Ngô đại nhân thử to gan đoán xem?”

Ngô Chính Tuấn nghĩ tới núi Yên Vân, trong lòng còn nguyên nỗi ám ảnh, nói: “Trước cơn bão lớn luôn là sóng lặng gió êm. Tướng quân, nhất định không phải chuyện nhỏ đâu!”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh: “Truyền lệnh của ta, giám sát chặt mọi động tĩnh trong thành Đông Xương. Dù một con chim bay ra cũng phải hồi báo lập tức.”

“Rõ!”

“Hôm nay trung thu, binh sĩ nhớ nhà càng sâu, bữa tối chuẩn bị khá hơn một chút, mỗi người phát thêm một chiếc bánh trung thu. Nhưng cấm uống rượu, ai vi phạm chém!”

“Rõ!”

Từ Thanh Sơn lấy kính viễn vọng, một lần nữa nhìn về phía cánh cổng thành đóng chặt, trầm ngâm hồi lâu rồi quay sang Ngô Chính Tuấn: “Đi, theo ta đến thăm Mã Thành trước.”

“Tướng quân đến rồi!”

“Ngô đại nhân đến rồi!”

Lang trung trong doanh trại vén rèm bước ra, cúi chào: “Tướng quân, Ngô đại nhân!”

“Thế nào rồi?”

Lang trung lắc đầu, Từ Thanh Sơn lập tức đau như xé ruột.

Người ta vẫn nói: giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Trương Ngọc là đại tướng số một bên cạnh Lý Quân Tiện, Mã Thành gần như liều mạng đổi mạng, mới có thể kéo hắn ngã ngựa.

Chính y cũng trúng đao nơi ngực, cách tim chỉ một tấc.

Ngô Chính Tuấn chạy hết tốc lực đưa hắn về doanh trại, Mã Thành gắng gượng một hơi thở, gọi một tiếng “Tướng quân”, rồi mãi không tỉnh lại.

“Nếu ta đưa hắn về kinh chữa trị, liệu còn sống được không?” Từ Thanh Sơn hỏi.

“Kinh thành danh y đông, nếu Mã thống lĩnh có thể chịu được đường dài xóc nảy, vẫn còn một hai phần hy vọng.”

Lang trung nhìn sắc mặt Từ Thanh Sơn, lại thở dài: “Nhưng đường núi hiểm trở, lại đi xa, có gắng đến nơi hay không… vẫn khó mà nói chắc.”

Sắc mặt Từ Thanh Sơn sa sầm: “Vậy thì nằm đây chờ chết à?”

Lang trung sợ tới mức run lên.

Bình Luận (0)
Comment