Chạng vạng, một cỗ xe ngựa dừng trước cổng Tô phủ, người đánh xe đưa lên một tấm thiệp.
Chưa đầy nửa khắc sau.
Tô Bỉnh Văn nhìn Cao Triều, nói: “Sao ngươi lại đến đây?
Thật ra, Tô Bỉnh Văn không chỉ quen thuộc một chút với Cao Triều.
Từ nhỏ, nhóc con này đã thích theo chân Cố Trường Bình chạy tới Tô phủ.
Cố Trường Bình gọi hắn là “Bỉnh Văn”, hắn cũng không lớn không nhỏ mà gọi theo, bị Cố Trường Bình dạy dỗ mấy lần, mới chịu đổi cách xưng gọi thành “Tô đại ca”.
Về sau vì chuyện của Uyển Nhi, hắn mới dần dần không đến Tô phủ nữa.
“Tô đại ca, Tĩnh Thất vừa bị triệu vào cung rồi.”
Toàn thân Tô Bỉnh Văn lập tức nổi da gà.
Một hồi lâu sau, hắn mới hoàn hồn: “Là vì chuyện đó sao?”
“Mười phần thì hết chín là vậy.”
Cao Triều nói: “Tô đại ca có thể kể kỹ một chút không, người trong cung đến là ai, đã nói những gì?”
Chuyện này quá lớn, Tô Bỉnh Văn không hề do dự, bèn kể hết chuyện Thẩm cô cô đến Tô phủ hỏi chuyện thế nào.
Nghe xong, Cao Triều vẫn đầy nghi ngờ.
Nếu Tô đại ca kín miệng như vậy, vậy thì trong cung làm sao lại tìm được nhóc con Tĩnh Thất kia?
Quái lạ thật!
Thấy Cao Triều chau mày, Tô Bỉnh Văn cắn răng: “Ngươi chờ ở đây, ta đi dò ý cha ta thử xem.”
Cao Triều bật dậy, nghiêm túc hành lễ với Tô Bỉnh Văn: “Tô đại ca, chữ “cảm ơn” không cần nói, tất cả đều ghi lòng tạc dạ.”
Tô Bỉnh Văn khựng lại.
Nhóc con này từ khi nào lại biết lễ độ đến vậy?
Hắn vừa đi khỏi, tiền sảnh lặng ngắt như tờ, Cao Triều ôm đầy tâm sự, đến trà cũng không buồn uống một ngụm.
Lúc này, quản gia dẫn theo một người bước vào.
Quản gia hiển nhiên không ngờ người trong sảnh đã đi: “Cao công tử, đại gia nhà ta đâu rồi?”
“Đi đến thư phòng của lão gia nhà ngươi rồi.”
Cao Triều liếc mắt nhìn người kia: “Ồ, Tạ thái y à, sao ngài lại đến đây?”
Tạ thái y trong lòng nóng như lửa đốt, qua loa trả lời: “Đến thăm con gái và con rể một chút.”
Cao Triều không thân thiết lắm với hắn ta, cũng lười xã giao, bèn đứng dậy nói: “Tô đại ca sắp về rồi, ta ra ngoài đón một chút.”
Quản sự nói: “Cao công tử, để ta cho người dẫn đường.”
“Không cần, không cần, Tô phủ các ngươi ta quen lắm rồi.”
Cao Triều đoán không sai, Tô Bỉnh Văn đã đang trên đường quay về, thấy xung quanh không có ai, bèn thấp giọng nói: “Không moi được gì, kín như bưng.”
Cao Triều đầy thất vọng, nhưng cũng hiểu tính tình của Tô Thái phó, là kiểu đó: “Tô đại ca, Trạng nguyên lang vẫn đang đợi bên ngoài, ta đi trước đây.
“Để ta tiễn ngươi.”
“Thôi khỏi, nhạc phụ ngươi đến rồi, mau đi tiếp đón đi. Cáo từ!”
“Chờ đã, ta bảo hạ nhân soi đường cho người.”
“Đa tạ!”
Trời đã tối hẳn, Cao Triều theo hạ nhân đi ra ngoài.
Đi được một đoạn, hắn bỗng dừng lại: “Ngươi ở đây chờ ta, ta còn mấy lời muốn nói với đại gia nhà ngươi.”
Đường bên Tô Thái phó đã bế tắc, chẳng phải vẫn còn Tô Uyển Nhi sao?
Bảo nàng đưa một phong thư vào cung, âm thầm để ý một chút cũng là tốt.
Dù hắn rất không ưa người đàn bà ấy, nhưng vì Tĩnh Thất…
Thôi được!
Lại đi cầu xin Tô đại ca vậy!
Cao Triều vội vã chạy về tiền sảnh, vừa đến cổng viện đã nghe bên trong giọng Tạ thái y gấp gáp: “Bỉnh Văn, hôm kia nương nương triệu ta đến chẩn bệnh, có một câu ta e đã nói sai rồi…”
…
“Ý ngươi là Tô Uyển Nhi đi tố giác?”
“Không phải ý, là chắc chắn! Con đàn bà đó ghen tỵ vì Tĩnh Thất và Cố Trường Bình là một đôi, ả ta còn chưa hết tâm tư với Cố Trường Bình đâu, tiện nhân!”
“Còn ngươi, hết chưa?”
“Ta…”
Cao Triều nghẹn lời, tóm lấy cổ áo Tiền Tam Nhất, mắng: “Mẹ kiếp, ngươi có thể nghiêm túc chút được không? Giờ là lúc nào rồi mà còn gài bẫy ta nói thật, Tĩnh Thất đang rất nguy hiểm!”
Tiền Tam Nhất mặt không đổi sắc: “Chỉ có một cách, tìm tổ phụ ngươi, dọa chết cũng phải ép hắn ta gửi thư cho Tĩnh Thất, nhắc nàng cẩn thận Tô Uyển Nhi, còn lại thì chúng ta bất lực.”
“Tiểu Thất, lập tức đến nhà Vương Trung!”
“Dạ!”
Chờ xe ngựa quay đầu, Cao Triều lạnh lùng liếc Tiền Tam Nhất: “Tiền Tam Nhất, nếu Tĩnh Thất xảy ra chuyện gì, ông đây nhất định phải giết con tiện nhân đó!”
Tiền Tam Nhất: “Ta phụ ngươi, nói đi, giết thế nào?”
Cao Triều lật trắng mắt: “Chưa nghĩ ra!”
…
Giờ khắc này tại vương phủ, một chiếc kiệu nhỏ được khiêng vào từ cổng sau.
Kiệu đi thẳng một mạch đến sân viện trước thư phòng mới dừng lại.
Một bàn tay trắng như ngọc vén màn kiệu, Vương Trung vội vàng tiến lên một bước, đỡ người kia xuống.
Sau khi vào phòng ngồi ổn định, Vương Trung tự tay dâng trà, rồi quỳ xuống dập đầu ba cái thật kêu với người đó.
“Mau đứng dậy đi, già rồi còn khom lưng quỳ gối làm gì.”
“Dù có già, lễ nghi cũng không thể thiếu.”
Vương Trung đứng lên, yên lặng đứng cạnh người kia: “Điện hạ đến đây, là có điều gì sai bảo lão nô?”
Có thể được xưng là “điện hạ”, trong Đại Tần chỉ có một vị Trưởng công chúa.
Trên mặt Trưởng công chúa lộ vẻ u sầu: “Không ngờ lại đến nước này.”
Vương Trung im lặng hồi lâu, chỉ đành cười khổ: “Lão nô cũng không ngờ.”
“Hắn vẫn quá nóng vội.”
Trưởng công chúa hồi tưởng: “Tiên đế năm xưa do dự cũng là vì thói đó của hắn. Có chí lớn mà không có năng lực, cứ để người khác dắt mũi. Thảo nào bị Lý Quân Tiện ép buộc đến như vậy.”
Lời này, dù cho Vương Trung có gan trời, cũng không dám tiếp lời, chỉ biết cười khổ liên hồi.
“Nếu năm xưa tiên đế nghe theo lời bổn cung, không giữ lại nghiệt chủng họ Cố kia thì cũng không đi đến nước này. Giờ nói gì cũng đã muộn, đều là mệnh số cả.”
Trưởng công chúa thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Trung, nhìn thẳng vào mắt ông: “Dù thế nào đi nữa, ta nhất định phải bảo vệ hắn.”
Vương Trung lập tức đỏ hoe mắt: “Điện hạ…”
“Ta đến đây là để cho ngươi hiểu rõ tình hình.” Khóe môi Trưởng công chúa hơi trầm xuống: “Cố hết sức, nghe mệnh trời. Tiên đế trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ.”
Vương Trung: “Điện hạ nói phải.”
“Lão gia!”
Tiếng quản gia vang lên ngoài cửa: “Cao công tử đang ở bên ngoài, nói muốn gặp lão gia.”
Vương Trung lập tức nhìn về phía Trưởng công chúa, chỉ thấy mặt nàng chợt trầm xuống: “Ngươi có biết hắn đến vì chuyện gì không?”
Vương Trung không dám giấu giếm: “Lão nô đoán, có lẽ là vì Thám hoa lang.”
“Thám hoa lang làm sao?”
“Hoàng thượng triệu nàng vào cung, bảo giúp xử lý một vài việc lặt vặt. Nhưng lão nô cảm thấy…” Vương Trung bước lên nửa bước: “Có lẽ còn liên quan đến chuyện khác.”
“Giờ là thời khắc nhạy cảm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Trưởng công chúa trầm ngâm hồi lâu: “Từ giờ trở đi, ngươi đừng gặp hắn nữa, cũng đừng ra tay giúp hắn.”
Vương Trung cung kính trả lời: “Tuân mệnh!”
Dường như lại nhớ tới chuyện gì, Trưởng công chúa lạnh lùng cười một tiếng: “Lá gan của vị Thám hoa lang này, xem ra cũng không nhỏ!”
…
Lá gan của Tĩnh Bảo quả thực rất lớn.
Ăn cơm xong, nàng lấy cớ ăn no quá, muốn ra ngoài đi dạo tiêu cơm.
Thái giám quản sự thấy ngay cả lão thái giám Vương Trung có thân phận cao quý cũng cung kính với Thám hoa lang như vậy, không dám ngăn cản, chỉ ra hiệu cho hai tiểu thái giám theo sát từng bước.
Vừa đi được một đoạn, đã thấy phía trước có người đi tới.
Tô Uyển Nhi không ngờ sẽ gặp Thám hoa lang ở đây, hơi sững lại, rồi vươn tay chặn nàng lại: “Thám hoa lang định đi đâu vậy?
Tĩnh Bảo vừa hành lễ, vừa cung kính trả lời: “Bẩm nương nương, thần chỉ tùy tiện đi dạo một chút để tiêu cơm thôi.”
“Thần?”
Tô Uyển Nhi nhìn cách ăn mặc chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ của nàng, trong lòng cười khẩy, bao nhiêu khinh thường đều hóa thành lạnh lùng.
“Vẫn nên an phận một chút thì hơn, trong cung không giống nơi khác, có quy củ của nó.”
Tĩnh Bảo cười.
“Kính xin nương nương dạy bảo, trong cung có những quy củ gì vậy?”