Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 773

Tô Uyển Nhi nghẹn lời, ánh mắt đăm đăm nhìn Thám hoa lang.

Trước giờ nàng chưa từng nhìn kỹ người này…

Mãi đến giây phút này mới nhận ra…

Quả thật rất đẹp.

Không biết có phải vì thân phận nữ nhi đã lộ, nên luôn cảm thấy người này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà khí chất cũng khác hẳn người thường.

“Nội quy quan trọng nhất trong cung này là biết giữ bổn phận: Nội thị có bổn phận của nội thị, cung nữ có bổn phận của cung nữ, phi tần có bổn phận của phi tần.”

Tô Uyển Nhi mỉm cười mà như không cười, nói: “Thám hoa lang khoác áo quần nam tử, nhưng rốt cuộc vẫn là một nữ nhân. Chúng ta làm nữ nhi, điều quan trọng nhất là thanh danh, huống chi ngươi còn là một cô nương chưa xuất giá.”

“Lời nương nương dạy rất phải, thần xin lập tức quay về, tự kiểm điểm lỗi lầm.”

Tĩnh Bảo nghe vậy chỉ cười nhạt, lúc cúi người hành lễ, thân mình mới khom được một nửa, đồng tử đã bất chợt co rút lại.

Không đúng!

Tô nương nương vừa nói tới “thanh danh” của một cô nương chưa xuất giá;

Trước đó, Tạ Bách tới báo rằng trong cung đang tìm người có quan hệ quan trọng với Cố Trường Bình;

Như vậy thì…

Ánh mắt Tĩnh Bảo lập tức bừng sáng như có ánh lửa lóe lên.

Hoàng đế triệu nàng vào cung lần này là vì Cố Trường Bình!

Hắn nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Cố Trường Bình không chỉ đơn thuần là thầy trò, vì thế Tô nương nương mới có thể buông lời bóng gió về “thanh danh”.

Nhưng nếu chỉ là nghi ngờ, tức là vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nếu đã có thì đâu chỉ “an trí” nàng ở Mật Thư Đài.

Việc đưa nàng vào Mật Thư Đài có hai dụng ý:

Một là nể mặt Từ Tướng quân; hai là…

Mật Thư Đài là nơi đầu tiên nhận được chiến báo.

Dù Từ Thanh Sơn thắng hay Cố Trường Bình thắng, vào thời khắc sinh tử ấy, nàng nhất định sẽ lộ ra cảm xúc.

Một khi Hoàng đế nắm bắt được cảm xúc đó thì sẽ phân biệt được…

người nàng để trong lòng, rốt cuộc là ai.

“Thám hoa lang, Thám hoa lang!”

Một giọng nhỏ nhẹ của nội thị kéo Tĩnh Bảo trở về thực tại.

“Chuyện gì vậy?”

“Hoàng thượng triệu Thám hoa lang đến ngự thư phòng hầu chuyện.”

“Dạ!”

Tĩnh Bảo cúi đầu với Tô Uyển Nhi: “Nương nương, thần xin cáo lui trước.”

Tô Uyển Nhi nhìn bóng lưng Thám hoa lang rời đi, nghiến răng bật ra một tiếng cười mỉa: “Thần với chẳng dân, tưởng mình là nam nhân thật sao!”

Lúc Tĩnh Bảo vội vã đến nơi, Binh bộ thượng thư là Vương Tử Trừng đã có mặt trong ngự thư phòng, vừa thấy nàng tới, hắn ta lập tức ho nhẹ một tiếng: “Hoàng thượng, chiến báo từ Từ Tướng quân đã đến.”

“Đọc!”

“Ngày mười lăm tháng tám, Cố Trường Bình tử thủ thành, thu hút sự chú ý của quân Nam. Túc vương Lý Quân Thành thừa cơ xuất binh từ cửa Bắc, đánh thẳng về kinh thành, khiến Quân Bắc tổn thất nặng nề. Cùng lúc đó, Hạo Vương đang bị vây ở phủ Trấn Định đã gom góp hai vạn quân từ phương Bắc, tiến thẳng về phía kinh thành, ý định đánh một trận quyết tử.

Thần suy đi nghĩ lại, quyết định phái Ngô Chính Tuấn dẫn mười lăm vạn quân vây chặt thành Đông Xương, kìm chân Cố Trường Bình;

Chu Tướng quân lĩnh bảy vạn binh mai phục giữa đường;

Thần dẫn Từ gia quân, ngày đêm không nghỉ, quay về kinh sư, bảo vệ thiên tử an toàn.”

“Hay lắm!” Lý Tòng Hậu hét lớn một tiếng.

“Hoàng thượng, nếu quân Bắc đã đánh đến nước đập nồi dìm thuyền thì cũng chỉ là giãy chết trong cơn tuyệt vọng.” Vương Tử Trừng kích động nói: “Chỉ cần hoàng thành không thất thủ, đợi Từ Tướng quân về đến, sẽ tạo thành thế nội ngoại giáp công, tiêu diệt phản tặc trong một trận!”

Niềm vui đến quá bất ngờ, Lý Tòng Hậu phấn khởi vô cùng, liếc nhìn Tĩnh Bảo hỏi: “Thám hoa lang, trẫm nên hồi đáp Từ Tướng quân thế nào đây?”

Tĩnh Bảo lòng như rơi xuống vực, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười trong thời gian ngắn nhất.

“Hoàng thượng chỉ cần phái một lời, dù chỉ là một chữ cũng sẽ là sự khích lệ lớn nhất đối với Từ Tướng quân và quân Nam.”

“Vậy thì phiền Thám hoa lang thảo giúp trẫm một bản hồi đáp.”

“Thần tuân lệnh!”

Lui ra ngoài, trải giấy, mài mực, cầm bút.

Đầu bút dừng cách mặt giấy nửa tấc, mãi vẫn chưa hạ xuống được.

Ngô Chính Tuấn dẫn mười lăm vạn quân vây Đông Xương, mà trong thành Đông Xương có bao nhiêu binh lực?

Chắc chắn không nhiều!

Bởi vì đại quân đã dồn sức vào đánh lấy kinh thành.

Thành Đông Xương chẳng khác nào một cô thành, có thể cầm cự được bao lâu?

Cộng thêm Chu Minh Sơ mai phục giữa đường…

Cái thế trận này, Cố Trường Bình phải phá làm sao?

Nếu là Ngô Chính Tuấn công thành thì Từ gia quân ắt sẽ theo Từ Thanh Sơn kéo xuống phía Nam.

Hai vương gia Túc và Hạo có thể địch nổi Từ gia quân không?

Cảm giác như có một roi da vô hình, quất mạnh vào sau lưng Tĩnh Bảo, khiến kinh mạch toàn thân như rướm máu.

Nàng nhìn đầu bút sắc nhọn như kim, một ý nghĩ táo bạo dần dần hiện lên trong tâm trí.

“Hoàng thượng, thần đã thảo xong, xin người xem qua.”

Lý Tòng Hậu nhận tờ giấy từ tay nội thị, lướt nhanh mấy dòng, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tĩnh Bảo đầy khác lạ.

“Thám hoa lang… có tâm sự gì sao?”

Sắc mặt Tĩnh Bảo tái nhợt: “Bẩm Hoàng thượng, thần không có.”

Lý Tòng Hậu liếc về phía Vương Tử Trừng: “Truyền người chép lại bản này, lập tức gửi cho Từ Tướng quân.”

Vương Tử Trừng hơi khựng lại.

Thám hoa lang viết, sao lại còn cần chép lại?

Cầm bản thảo lên nhìn kỹ, sắc mặt hắn ta biến đổi mấy lần, rồi cúi người đáp nhanh: “Thần tuân chỉ!”

“Các khanh lui xuống cả đi!”

“Dạ!”

Căn ngự thư phòng rộng lớn, chỉ còn lại một người ngồi, một người đứng.

Lý Tòng Hậu đột nhiên đứng dậy, bước tới bên cạnh Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo hoảng hốt, vội lùi nửa bước, cúi đầu hỏi: “Hoàng thượng?”

“Tại sao Thám hoa lang cúi đầu?”

“Thiên tử tôn nghiêm, uy thế bốn phương, thần không dám ngẩng nhìn.”

“Chẳng lẽ…” Lý Tòng Hậu nhíu chặt mày, giọng lạnh lẽo: “Không phải vì chột dạ sao?”

Giọng hắn như sấm nện thẳng xuống đầu nàng, khiến Tĩnh Bảo vội nói: “Hoàng thượng, thần… thần có gì mà phải chột dạ?”

“Chữ thể hiện nhân cách, chữ sinh từ lòng.”

Lý Tòng Hậu trầm giọng: “Lòng không hoang mang thì chữ cũng không hoang mang. Thám hoa lang à, trẫm đã từng thấy chữ của ngươi.”

Tĩnh Bảo vội quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần khi nghe chiến sự, trong lòng quả có phần hoảng loạn, xin người lượng thứ.”

Lý Tòng Hậu nhìn xuống nàng từ trên cao: “Từ Thanh Sơn bố trí chu toàn, cớ gì Thám hoa lang phải hoảng?”

“Thần…”

“Ngươi hoảng vì Từ Thanh Sơn, hay hoảng vì Cố Trường Bình đang tuyệt vọng giãy giụa?”

Tĩnh Bảo đột ngột ngẩng đầu, trong mắt ánh lên sự run sợ, rõ ràng phản chiếu trong đáy mắt Lý Tòng Hậu.

Hắn lạnh lùng cười khinh bỉ: “Vậy còn Cố Trường Bình thì sao, chẳng phải cũng vì dáng vẻ mơ hồ giữa nam nữ, mềm mại đáng thương của Thám hoa lang mà tâm không vững sao?”

“Hoàng thượng!” Tĩnh Bảo kinh hô một tiếng: “Thần với Cố Trường Bình chỉ là quan hệ thầy trò, tuyệt đối không…”

“Không cái gì?” Lý Tòng Hậu quát lớn: “Không vì hắn mà đi cầu xin Tạ thái y? Hay là không vì hắn mà dám lao đầu vào chỗ chết?”

Sắc mặt Tĩnh Bảo lại trắng thêm một tầng, toàn thân run lẩy bẩy.

Lý Tòng Hậu nhìn nàng như vậy, còn điều gì chưa hiểu rõ nữa?

Cơn giận bùng lên cực điểm, hắn đột ngột cúi người, túm lấy cổ áo nàng, gằn giọng: “Nói! Ngươi và Cố Trường Bình rốt cuộc là quan hệ gì?”

Tĩnh Bảo dường như đã bị cơn thịnh nộ của thiên tử dọa đến ngây người, giọng run run: “Hoàng thượng, thần với Cố Trường Bình thật sự chỉ là thầy trò, xin người minh xét!”

“Ngươi hoảng loạn đến mức này rồi, trẫm còn cần phải minh xét sao?”

Lý Tòng Hậu buông tay, bật cười mấy tiếng: “Có vẻ như Thám hoa lang từng vào ngục, nhưng chưa từng nếm qua thủ đoạn tra khảo trong lao. Trẫm dù là một minh quân, cũng không tiếc dùng vài biện pháp cần thiết. Hoặc giả… dùng với đại tỷ của Thám hoa lang cũng được.”

“Hoàng thượng!”

Tĩnh Bảo thét lên một tiếng, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment