Ánh mắt Tĩnh Bảo lộ rõ nỗi sợ hãi và hoảng loạn sâu sắc.
“Đừng tra tấn, thần… thần nói.”
“Nói!”
“Thần và Cố Trường Bình… hai bên đều có tình cảm.”
Quả nhiên là hai bên đều có tình cảm!
Lý Tòng Hậu từ từ ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn đỉnh đầu Tĩnh Bảo, nói: “Vậy thì Từ Thanh Sơn đối với ngươi mà nói, là gì?”
“Nếu không phải được Hoàng thượng ban hôn thì đối với thần, hắn là bạn đồng môn, là huynh đệ, là tri kỷ cả đời. Thần mang ơn hắn sâu sắc.”
Chân mày Tĩnh Bảo cụp xuống, hốc mắt dần đỏ ửng: “Nếu không có hắn, giờ này thần vẫn còn đang chịu khổ trong ngục của Cẩm Y vệ. Là hắn đưa thần thoát khỏi biển khổ.”
Thoát khỏi biển khổ!
Thoát khỏi biển khổ?
Bốn chữ ấy như một tia chớp xẹt qua đầu Lý Tòng Hậu.
Sắc mặt hắn thoắt cái trở nên vô cùng khó coi, hắn nghĩ đến một người: Kỷ Cương.
Kỷ Cương từng nói, vị Thám hoa lang kia tích trữ lương thực ở phương Nam, có lẽ chẳng phải vì người nhà gì cả, mà là vì Cố Trường Bình.
Trước kia hắn không tin.
Chẳng ai lại ngu đến mức vì một tiên sinh dạy học mà liều mạng như vậy. Nhưng giờ xem ra, thật sự có người ngu đến thế!
Vậy còn Từ Thanh Sơn thì sao?
Từ Thanh Sơn có biết hay không, rằng trong lòng vị hôn thê của mình lại cất giữ một người khác?
Nếu y không biết, trẫm phải rơi một giọt lệ đồng cảm cho y;
Nếu y biết…
Vậy thì y biết đến mức nào?
Lại đã giấu trẫm bao nhiêu?
Trong mắt Lý Tòng Hậu, từng vệt máu đỏ từ từ dâng lên. Rõ ràng mới vào đầu thu, vậy mà trong lòng lại như có gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Hắn chợt nhớ đến mấy tháng trước, khi Cố Trường Bình xuất hiện ở Biên Sa;
Nhớ đến việc Định Quốc Công bị các bộ tộc Biên Sa tập kích, là Cố Trường Bình đã cứu ông ta;
Nhớ đến mũi tên nhắm vào Từ Bình trước cổng thành phủ Mặc Châu;
Hắn còn nhớ…
Trên bức mật thư ấy, ba chữ đen trên nền giấy trắng viết rõ ràng: Từ muốn hàng!
Hắn tin lòng trung của Định Quốc Công trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi xét nhưng con trai hắn thì chưa chắc.
Vậy còn cháu trai hắn?
Thanh đao mà hắn dày công rèn giũa ấy, thanh đao sắc bén vừa tuốt vỏ ra đã chém địch là để chém quân địch, hay là cùng quân địch chém hắn?
Lý Tòng Hậu giơ tay lên, tát mạnh một cái lên mặt Tĩnh Bảo, giận dữ quát: “Một lũ lang sói đầy dã tâm, một đám phản thần nghịch tử!”
Cái tát ấy quá mạnh, nửa bên mặt Tĩnh Bảo lập tức sưng đỏ, khóe miệng còn rỉ ra một tia máu.
Không dám lau.
Chỉ dám run rẩy cụp mắt xuống.
Thế nhưng trong đôi mắt cụp xuống ấy, đâu có chút nào sợ hãi?
Chỉ có lạnh lùng cười nhạt.
Nếu như nghi ngờ là một loại bệnh thì trên đời này, người mắc bệnh ấy nặng nhất, là Hoàng đế;
Mà nếu không may Hoàng đế ấy còn đang ngồi trên ngai vàng lung lay sắp đổ thì bệnh ấy thật sự là vô phương cứu chữa.
Đối với nhà họ Từ mà nói, điều kiện tiên quyết để trung quân ái quốc, là sự tin tưởng của quân vương.
Một khi mất đi sự tín nhiệm ấy, kết cục của họ, sẽ chẳng khác gì nhà họ Cố.
Thanh Sơn, xin lỗi.
Ta muốn các ngươi đều được sống sót, nên ta bắt buộc phải phá vỡ niềm tin giữa nhà họ Từ và Hoàng đế.
Nếu hắn là minh quân thì khi thi thể Định Quốc Công và nhị thúc ngươi hãy còn chưa lạnh, nhất định sẽ không nghi ngờ ngươi;
Chết vì minh quân, ngươi chết cũng vinh quang;
Còn nếu hắn nghi ngờ ngươi thì cũng chẳng thể coi là minh quân.
Chết vì hôn quân, ngươi chết thật chẳng đáng!
Đêm ở thành Đông Xương, so với kinh thành, đến muộn hơn một chút.
Cố Trường Bình gối đầu lên cánh tay, nằm trên tường thành, nhìn vầng trăng cô độc treo lơ lửng trên trời, bất động.
Vài thị vệ trên tường thành ngây ngẩn nhìn vị chủ tử này, trong lòng hết tiếng thở dài này đến tiếng thở dài khác.
Ngô Chính Tuấn bao vây mà không tấn công, mục đích là muốn vây chết bọn họ.
Trong thành lương thực có hạn, nếu cứ kéo dài thế này, ngay cả ăn cũng không no thì đánh đấm nỗi gì nữa?
Ấy vậy mà vị chủ tử này cứ đến đêm là leo lên tường thành đếm sao, chẳng lẽ còn biết cả thuật xem tinh tượng ư?
Cố Trường Bình không biết mấy trò đó.
Hắn đang đợi!
“Thưa ngài, bọn họ trở về rồi!”
Cố Trường Bình bật ngồi dậy: “Đi!”
Nói là đi, nhưng người vẫn chưa động mà lại ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Vừa rồi đếm đến mấy ngôi rồi nhỉ, ba trăm sáu mươi lăm?
Ba trăm sáu mươi lăm ngôi đều là A Bảo!
Cố Trường Bình cười tự giễu, rồi sải bước đi xuống tường thành.
*
Trong thư phòng.
Đoạn Cửu Lương và Cố Dịch đang ngồi quanh bàn thức ăn, ăn như hổ đói, ba ngày ba đêm không có cơm vào bụng, dù là nguyên con bò cũng ăn sạch.
Nuốt xong miếng cuối cùng, hai người lau miệng, bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Đoạn Cửu Lương nói: “Gia, đã dò rõ tuyến đường chỗ quân Nam giấu lương thực, có hai ngàn người canh giữ. Cho ta một ngàn người, ta chắc chắn lấy được.”
Cố Dịch tiếp lời: “Ngô Chính Tuấn bố trí người nhiều ở hai cánh, trung quân yếu, bốn khẩu đại pháo đặt ở trung quân. Còn nữa, tên này khi đánh trận thường dùng kỵ binh đánh vào sườn, rất hợp với chiến thuật kỳ tập.”
“A!” Cố Dịch vỗ trán một cái.
“Suýt nữa thì quên chuyện quan trọng: Gia, quân Nam nói muốn bắt sống ngài!”
Đoạn Cửu Lương trừng mắt: “Còn phải xem Đoạn Cửu Lương ta có đồng ý không đã!”
Cố Trường Bình nheo mắt, trầm ngâm hồi lâu mới hô: “Cửu Lương.”
“Gia!”
“Ngươi dẫn hai ngàn người đốt kho lương. Nhớ kỹ, mặt mũi hai ngàn người đó phải vẽ giống y hệt cái mặt nạ của ngươi.”
Đoạn Cửu Lương ngơ ngác: “Gia, làm thế để làm gì?”
Cố Trường Bình: “Hù bọn chúng.”
Đoạn Cửu Lương: “…”
Gia nói câu này nghe chẳng chuyên nghiệp chút nào. Quân Nam dễ bị hù dọa vậy?
Cố Trường Bình: “Tiểu Dịch!”
“Có!”
“Ta và ngươi chia quân làm hai ngả, ngươi đánh cánh trái, ta đánh trung quân.”
Sắc mặt Cố Dịch biến đổi: “Không được, trung quân có đại pháo, quá nguy hiểm!”
“Nghe ta nói.”
Cố Trường Bình đặt tay lên vai hắn: “Nếu quân Nam muốn bắt sống ta thì bốn khẩu đại pháo kia chỉ để trưng.”
Cố Dịch ngẩn người.
Cố Trường Bình buông tay, nói: “Người đâu, đi hỏi xem lão Kỳ đã làm xong thứ đó chưa?”
Thị vệ ngoài cửa: “Rõ!”
Cố Dịch nghi hoặc: “Gia, ngài bảo lão Kỳ làm cái gì?”
“Đại pháo hả?” Đoạn Cửu Lương gãi đầu “Lão ta có bản lĩnh đó à?”
Vừa dứt lời, cửa bị đá bật mở.
Lão Kỳ đứng ở cửa, cả người như con thú phun lửa, lao thẳng về phía Cố Trường Bình mắng: “Cố chó què! Mẹ kiếp ngươi mà còn giở trò gài ông đây nữa, ông đây sẽ nhét thứ này vô họng chó của ngươi, cho ngươi từ chó sống thành chó chết ngay lập tức!”
Mắng xong, lão lạch bạch đi vào, nặng nề đặt hai vò rượu lên bàn, rồi “phì” một tiếng với Cố Trường Bình, sau đó lại lạch bạch bỏ đi.
Vừa đi vừa chửi: “Giục, giục, giục cái chân bà hắn! Ngươi tưởng chế thuốc độc dễ như tuốt một phát à? Mắt vừa nhắm vừa mở là xong chắc!”
Đoạn Cửu Lương và Cố Dịch trừng mắt nhìn hai vò rượu.
Vậy nên… bên trong là thuốc độc?
“Một vò là thuốc độc, một vò là ma phất tán. Thuốc độc bôi lên đầu tên, ma phất tán thì trét vào đao kiếm.”
Cố Trường Bình như thể chẳng nghe thấy lời mắng mỏ của lão Kỳ, nét mặt điềm tĩnh nói: “Lúc nguy cấp, phải dùng thủ đoạn phi thường. Đêm nay giờ Tý, quyết chiến một trận, tiến thì sống, lùi thì chết!”
Nửa đêm.
Lửa cháy ngút trời, chiếu rọi nửa bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.
“Không xong rồi, không xong rồi, kho lương cháy rồi!”
Ngô Chính Tuấn giật mình tỉnh giấc, vớ lấy thanh kiếm lao ra khỏi trướng, nhìn thấy lửa cháy rừng rực ở xa xa, trước mắt tối sầm lại.
Binh chưa động, lương phải đi trước.
Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của lương thảo, chọn lựa kỹ lưỡng mới cất ở một nơi bí mật vậy mà… vậy mà… vẫn bị tên chó Cố Trường Bình ấy tìm ra!
Khóe miệng Ngô Chính Tuấn giật giật: “Người đâu! Chuẩn bị công thành!”
“Báo!”
Lính tiền đồn lảo đảo xông đến: “Đại nhân! Quân Bắc xuất thành nghênh chiến! Xem ra muốn phá vòng vây!”
“Phá là tốt!” Ngô Chính Tuấn lạnh lùng cười: “Ông đây đang không biết nên đánh con rùa rụt đầu này thế nào đây. Trung quân đâu?”
“Có mặt!”
“Dùng đại pháo mở đầu trận, sau đó bộ binh theo sau!”
“Rõ!”
“Cánh tả, cánh hữu cưỡi ngựa xung phong, công hai sườn!”
“Rõ!”