Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 775

Một quả pháo hiệu vút lên trời cao.

Cố Trường Bình bất chợt ngẩng đầu.

Đó là ám hiệu của Đoạn Cửu Lương kho lương đã cháy rồi!

Tốt lắm!

Hắn l**m đôi môi khô nứt, mũi kiếm hơi hạ xuống, cả người lập tức như tên rời cung lao thẳng về phía trước.

“Không ổn rồi, người xung phong là Cố Trường Bình!”

“Mau, mau… quay pháo lại!”

Trong màn khói bụi mịt mù, pháo của Bắc phủ không chút do dự gầm lên, nổ tung giữa doanh trại quân Nam.

Khói bụi và lửa bắn tung tóe!

Tiếng hò giết và mưa tên dày đặc!

“Con mẹ nó, tên này có tẩm độc!”

“Huynh đệ, mau tránh đi, mau…”

Đúng lúc ấy, ba nghìn thiết kỵ Quân Bắc đụng độ trực diện với kỵ binh cánh trái quân Nam. Chỉ nghe một tiếng “Giết!” dõng dạc của Cố Dịch vang lên, đao kiếm lập tức giao tranh ác liệt.

Chỉ trong chớp mắt, từng người lính Quân Nam đã lần lượt ngã khỏi ngựa. Họ mở to mắt, máu nóng vẫn chảy rần rật trong huyết quản, trái tim trong ngực vẫn đập thình thịch…

Nhưng… không thể cử động.

Vì sao lại không thể động đậy?

Lẽ nào Quân Bắc dùng tà thuật gì đó?

“Huynh đệ! Đao của họ có tẩm ma phất tán!”

Cố Dịch lạnh lùng cười một tiếng, rút một miếng vải ướt từ bên hông, nhẹ nhàng lau lên lưỡi đao. Trong khoảnh khắc, ánh đao như băng tuyết chói mắt vung lên, bổ thẳng vào kẻ địch gần hắn nhất…

Ở một bên khác, Đoạn Cửu Lương đã quay ngựa trở lại, chạm trán với cánh phải quân Nam.

Từng khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ bò lên từ địa ngục, gào thét nhấn chìm sinh linh nhân gian.

Quân Nam trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, ngay cả tốc độ vung đao cũng chậm lại nửa nhịp.

Mãi đến lúc ấy, Đoạn Cửu Lương mới thực sự hiểu…

Lúc gia nói “hù chúng”, quả thực chỉ là dọa bọn chúng một trận.

Không phải vì quân Nam nhát gan, mà là vì hai ngàn gương mặt ác quỷ giống hệt nhau, trong đêm đen như mực giết người như ngóe đó là cảnh tượng chấn động lòng người đến nhường nào.

Quân Nam đại loạn.

Thế nhưng, sự hỗn loạn ấy chỉ kéo dài chưa đầy nửa canh giờ.

Khi quân Nam đã dần quen với những gương mặt “ác quỷ”, khi loạt tên tẩm độc đã bắn hết, khi ma phất tán bắt đầu tan đi, họ từ cơn hỗn loạn dần lấy lại ý thức.

Ngay lúc ấy chẳng biết là tên khốn nào hét lớn một tiếng: “Không xong rồi, không xong rồi! Ngô Đại nhân bị bắn chết rồi!”

Tiếng gọi ấy từ cánh trái lan ra trung quân, rồi lại từ trung quân truyền sang cánh phải.

Ngô Chính Tuấn còn đang sống nhăn răng thì đã giậm chân tức giận.

Chủ soái tử trận, sĩ khí ắt đại loạn…

Đó là điều đại kỵ trên chiến trường!

Đồ tổ bà nó, Cố Trường Bình mà cũng chơi chiêu này, thật sự hiểm độc vô cùng!

“Gào lên mau, chủ soái chưa chết, hét mau lên!”

“Đại nhân Ngô chưa chết…”

“Đại nhân Ngô chưa chết…”

“Đại nhân Ngô chưa chết…”

Nếu người chết là Lý Quân Tiện, Quân Bắc sẽ không rối loạn.

Bởi vì Lý Quân Tiện đã sớm diễn luyện kịch bản ấy, dẫu mất chủ soái, kẻ địch cần giết, vẫn phải giết sạch.

Nếu người chết là Từ Thanh Sơn, Từ gia quân cũng không loạn.

Bởi vì Từ gia quân có quy củ sắt đá: chủ tướng chết, phó tướng lập tức thay.

Nhưng quân Nam lại là đội ngũ tạm thời gom góp từ các châu phủ, chưa từng trải chiến trường thực thụ, không hề biết rằng trong chiến trận cũng có thể dùng mưu bày kế.

Một khi chủ soái ngã xuống… Tức là rồng mất đầu.

Lòng quân, sao có thể không rối loạn!

Họ như ruồi mất đầu, bắt đầu đâm lung tung, bắt đầu rút lui, thậm chí có kẻ ném đao đầu hàng!

Ngô Chính Tuấn trơ mắt nhìn thế công đang thuận lợi bỗng chốc sụp đổ chỉ vì tin đồn mình “chết trận”, tức đến mức há mồm phun một ngụm máu tươi.

Hắn ngửa mặt gầm lên: “Cố Trường Bình, tổ tiên mười tám đời nhà ngươi!”

Mắng tổ tiên cũng được, mắng cha cũng xong…

Trận Đông Xương, quân Nam đại bại.

Chết trận bốn phần;

Trọng thương một phần;

Đầu hàng một phần;

Bốn phần còn lại theo Ngô Chính Tuấn rút quân cấp tốc trong đêm, chuẩn bị hợp quân với Chu Minh Sơ đang chờ tiếp ứng dọc đường.

Ngô Chính Tuấn không hề hay biết, trận này Quân Bắc cũng chỉ là thắng thảm, ngay cả Cố Trường Bình cũng bị thương.

Thế nhưng không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngay khi Cố Trường Bình ra lệnh, toàn quân đã nam tiến.

Chiến báo được đưa tới tay Từ Thanh Sơn với tốc độ nhanh nhất.

Từ Thanh Sơn đọc xong, kinh ngạc đến mức hồi lâu không thốt nên lời…

Vỏn vẹn ba ngày, mười lăm vạn đại quân, cuối cùng chỉ còn lại sáu vạn…

Trận này rốt cuộc đánh kiểu gì vậy?

Ngô Chính Tuấn lãnh binh kiểu gì vậy?

“Tiếp theo phải làm sao?” Thẩm Trường Canh hạ giọng hỏi.

“Người giỏi đánh trận, sẽ hành binh như sấm sét giữa cửu thiên.”

Từ Thanh Sơn nhắm mắt thì thầm: “Hắn… vẫn còn nể tình với ta.”

Thẩm Dịch nghe mà tim đập thình thịch.

“Hắn” đó là ai, người khác có thể không rõ, nhưng y sao lại không hiểu.

Bất ngờ, mắt Từ Thanh Sơn mở to: “Ai?”

A Nghiễn từ trong bóng tối bước ra.

Dưới ánh trăng, gương mặt hắn như bị gió cát mài mòn, cằn cỗi đến mức già đi mười tuổi.

Từ Thanh Sơn trông thấy hắn thì giật mình: “Ngươi… sao lại tới đây?”

“Công tử, Thất gia nhà ta… bị đưa vào cung rồi!”

“Cái gì?”

Từ Thanh Sơn cảm thấy như có mũi dùi nhọn khoan thẳng vào thái dương, đau đến tê dại.

“Tại sao?”

“Hôm trước đại thiếu phu nhân nhà họ Tô báo tin cho Thất gia, nói trong cung đang tìm người có quan hệ quan trọng với Cố Trường Bình. Hôm sau, Thất gia đã bị mời tiến cung.”

Biểu cảm của Từ Thanh Sơn chẳng khác nào bị người ta bóp chặt cổ họng.

“Là ai để lộ tin tức?”

A Nghiễn lắc đầu: “Không rõ. Cao công tử và Tiền Công tử không có cách nào, đành để tiểu nhân đến báo tin cho tướng quân.”

“Cố Trường Bình biết chưa?”

“Tiên sinh… vẫn chưa kịp thông báo!”

Từ Thanh Sơn bỗng cười nhạt.

Quả đúng là tác phong của hai tên nhóc con đó:

Tình thế nguy cấp, giao hết tin tức cho ngươi, ra tay hay không, ra tay thế nào tự mình cân nhắc.

Công bằng!

Dưới tán cây tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ánh mắt A Nghiễn và Thẩm Dịch cùng đổ dồn lên người Từ Thanh Sơn.

Người trước là kỳ vọng tha thiết;

Người sau là vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Chiến sự đã tới bước này, đừng nói là một nữ nhân, dù là cha mẹ hấp hối, cũng không thể bỏ chạy khỏi chiến trường.

Đó là điều thứ nhất!

Điều thứ hai, nếu giờ Từ Thanh Sơn mở miệng với Hoàng đế thì chẳng khác nào dùng chuyện riêng uy h**p quân thượng, là vô lễ, là mạo phạm, là ngông cuồng!

Thật lâu sau, vị tướng trầm mặc cuối cùng cũng cất lời: “Nàng đã là vị hôn thê của ta thì số mệnh nàng và ta không thể tách rời. Chỉ cần nàng không chính miệng thừa nhận, ta còn sống một ngày, nàng sẽ an toàn một ngày.”

A Nghiễn nghe xong, ánh mắt ảm đạm hẳn: “Nếu đã vậy, tiểu nhân không quấy rầy tướng quân nữa, cáo lui.”

“A Nghiễn!”

Từ Thanh Sơn vươn tay cản lại: “Người đời luôn tham lam, luôn muốn trọn cả đôi đường. Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện vẹn toàn? Ta có nỗi khó của ta, đừng trách ta.”

A Nghiễn lắc đầu: “Công tử, ta hiểu, đến trước khi tới đây ta đã đoán được kết cục rồi. Chỉ là… ta là người nhà họ Tĩnh, vẫn muốn vì gia mà đánh cược một lần.”

“Ngươi không hiểu!” Từ Thanh Sơn nhìn hắn bằng ánh mắt thâm trầm, trong mắt vụt qua một tia đau đớn: “Người nhà họ Từ, không thể bỏ chạy giữa chiến trường của chính mình. Không phải không thể làm, mà là… không được làm. Lại đây.”

A Nghiễn không chút đề phòng mà bước tới.

Từ Thanh Sơn đặt tay lên vai hắn, cúi đầu nói: “Vị hôn thê của ta, tất nhiên… để ta bảo vệ.”

A Nghiễn nghe thấy câu đó đã thấy không ổn, nhưng đã muộn…

Từ Thanh Sơn vung tay, đánh mạnh một chưởng vào cổ hắn.

“Thẩm Dịch!”

“Có mạt tướng!”

“Đưa hắn đi sắp xếp cho tốt, hộ tống về kinh thành.”

“Tuân lệnh!”

“Truyền lệnh toàn quân, lập tức xuất phát, xông thẳng đến kinh thành!”

“Rõ!”

Bình Luận (0)
Comment