“Chiến báo…
Ngày hai mươi tháng tám, quân phương Bắc chia ba đường phá vây: một đường đốt kho lương, một đường công kích cánh trái quân phương Nam, một đường đánh thẳng vào trung quân.
Bọn chúng bôi độc lên tên, thoa ma phất tán lên đao kiếm, trong lúc giao chiến còn cao giọng hô rằng chủ soái đã chết, khiến quân Nam rối loạn, tan tác. Ngô Chính Tuấn chỉ còn lại sáu vạn quân, đã rút về phía Nam cùng Chu Minh Sơ.”
…
“Chiến báo…
Ngày hai mươi hai tháng tám, nghịch tặc Lý Quân Thành và Lý Quân Tiện hội quân tại Đồng Quan, nghỉ ngơi chốc lát rồi thẳng tiến kinh thành.
Cùng đêm hôm đó, Từ gia quân cũng đến Đồng Quan, sau ba canh giờ nghỉ ngơi, lập tức xuất phát tiến vào kinh.”
…
“Chiến báo…
Ngày hai mươi ba tháng tám, Ngô Chính Tuấn hội quân cùng Chu Minh Sơ, cùng nhau chặn đánh nghịch tặc Cố Trường Bình.
Hai bên giao chiến kịch liệt suốt hai ngày hai đêm, tuy quân Bắc ít người nhưng lại vô cùng cứng rắn.
Chu Minh Sơ trúng tên đầu hàng, Ngô Chính Tuấn tử trận, quân Cầm Vương chết ba vạn, đầu hàng hai vạn, còn lại một vạn mạnh ai nấy chạy.
Quân Bắc chỉ còn ba ngàn người, nghịch tặc Cố Trường Bình dẫn ba ngàn quân này, thẳng tiến về kinh.”
…
“Chiến báo: ngày hai mươi bốn tháng tám, Lý Quân Thành và Lý Quân Tiện phục kích Từ gia quân tại năm trăm dặm ngoài thành. Từ gia quân phá vòng vây rồi phản công, hai bên đều có tổn thất.
Từ Tướng quân không ham chiến, sau khi đánh lui đợt công đầu của quân Bắc, bèn dẫn đại quân vào kinh hộ giá.”
Tĩnh Bảo đọc đến chữ cuối cùng, sắc mặt bình thản ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.
Lúc này nàng mặc trang phục thư sinh, tóc búi cao, vết sưng đỏ bên nửa mặt kia đã biến mất từ lâu.
Dưới nàng, văn võ bá quan chia thành hai hàng đứng chỉnh tề, hàng trăm cặp mắt đều đổ dồn về phía bệ hạ Lý Tòng Hậu.
Từ Tướng quân, cuối cùng cũng đã đến!
Và cuối cùng, binh đã đến dưới kinh thành!
Lý Tòng Hậu nheo mắt, giọng sắc bén chưa từng có: “Mật Thư lang!”
Tĩnh Bảo khom người: “Thần có mặt!”
Lý Tòng Hậu nói: “Thay trẫm soạn chiếu, tra xét ba tộc nhà họ Chu, không cần tam ti hội thẩm, trưa mai xử trảm.”
Tĩnh Bảo trả lời: “Tuân chỉ!”
Sắc mặt Tô Thái phó tái nhợt, bước lên một bước: “Hoàng thượng!”
“Thái phó Đại nhân không cần khuyên trẫm!” Lý Tòng Hậu chăm chú nhìn đám văn võ bá quan trước mặt: “Phản bội khi lâm trận, tội nặng bậc nhất, trẫm không xử chém cửu tộc, đã là giữ lại thể diện rồi.”
Tô Thái phó không cãi được, đành lùi bước lặng im.
“Báo.”
“Nói!”
“Từ Tướng quân đã chờ ngoài thành, xin Hoàng thượng ban chỉ.”
Lý Tòng Hậu đứng dậy, liếc mắt nhìn Tĩnh Bảo: “Mật Thư lang, phiền nàng cùng Vương đại nhân theo trẫm ra ngoài nghênh đón.”
Văn võ bá quan trong lòng ai nấy đều giật mình.
Những ngày gần đây, hành động của Hoàng đế thật khiến người khác không thể hiểu nổi: không những triệu Thám hoa lang vào cung, còn phong nàng làm Mật Thư lang.
Nếu chỉ là Mật Thư lang thì thôi, dù sao Thám hoa lang trước kia ở Mật Thư đài cũng làm chức này.
Nhưng đưa Mật Thư lang lên triều nghị, đây là chuyện từ xưa đến nay, trong triều Đại Tần hay tiền triều đều chưa từng có.
Dù sao cũng là nữ tử mà!
Giờ lại để nàng theo giá nghênh đón tướng quân, chuyện này… chuyện này… thực sự quá trái quy củ.
“Hoàng thượng!”
Một vị đại thần không nhịn nổi, bước ra định dâng lời can gián thì ánh mắt lạnh lẽo của Lý Tòng Hậu quét tới.
“Mật Thư lang là vị hôn thê của tướng quân, trẫm cảm thông cho tướng quân ở bên ngoài liều mình giết địch, bảo vệ xã tắc, nên mới lén lút ban cho một chút riêng tư, ngươi cũng không cho phép à?”
Lý Tòng Hậu bước xuống bậc thềm, đến trước mặt người kia: “Nếu ngươi có thể bảo vệ được tòa thành Tứ Cửu này, trẫm cũng ban cho ngươi chút riêng tư ấy, ngươi làm được không?”
Người nọ sợ đến run lẩy bẩy, vội quỳ rạp xuống đất, không dám hé răng.
Lý Tòng Hậu hừ một tiếng, nghiêng mặt: “Mật Thư lang, theo trẫm!”
Tĩnh Bảo cụp mắt, lặng lẽ đi theo sau.
…
Cổng thành mở rộng.
Từ gia quân đứng thành hàng ngoài cổng, ai nấy đầu bù tóc rối, bụi đất đầy người.
Từ Thanh Sơn đứng đầu, thấy Hoàng đế ra khỏi thành, lập tức tiến lên quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần đến cứu giá chậm trễ!”
Lý Tòng Hậu đưa tay ra đỡ: “Tướng quân mau đứng lên, sao lại nói là đến chậm. Thám hoa lang, thay trẫm kính tướng quân một chén.”
Từ Thanh Sơn thoáng sững người, ánh mắt lập tức nhìn sang Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bảo mỉm cười với hắn.
Gầy đi nhiều, cũng đen đi không ít, đường nét trên mặt vì gầy gò mà càng lộ rõ nét kiên nghị.
Nàng đưa chén rượu lên trước: “Từ Tướng quân, xin kính chén này.”
Từ Thanh Sơn mắt sáng rực, nhận lấy chén rượu, uống cạn một hơi.
Lý Tòng Hậu cười lớn: “Vậy mời tướng quân vào cung, cùng trẫm bàn đại kế giữ thành!”
Từ Thanh Sơn nhíu mày chỉ ra sau: “Hoàng thượng, còn bọn họ thì sao?”
Lý Tòng Hậu thở dài: “Đại Tần xưa nay không có tiền lệ để ngoại quân nhập thành, trước tiên hãy để họ chỉnh đốn đóng quân ngoài thành, chờ trẫm bàn bạc cùng tướng quân rồi sẽ tính tiếp.”
Trong lòng Từ Thanh Sơn có hơi khó hiểu.
Đúng là xưa nay Đại Tần không có tiền lệ ấy, nhưng nay thời buổi nguy cấp, Hạo Vương và Túc Vương đang đóng quân cách kinh thành chỉ trăm dặm, thời gian không chờ ai cả!
Hơn nữa, Từ gia quân vừa trải qua bao ngày hành quân mệt mỏi, lại giao tranh sinh tử với hai vị vương gia, tổn thất vô cùng nặng nề, sao không thể vào thành, ăn chén cơm nóng, uống chén trà nóng?
“Vương đại nhân.”
“Thần có mặt!”
“Binh bộ hãy sắp xếp ổn thỏa cho binh sĩ.”
“Tuân chỉ!”
“Từ Tướng quân, hai đứa nhỏ đâu?”
“Tâu Hoàng thượng, đang ở trong xe ngựa.”
Lý Tòng Hậu liếc mắt nhìn Quách thống lĩnh sau lưng, Quách Trường Thành lập tức ra lệnh cho người đưa xe ngựa vào thành.
Từ Thanh Sơn cũng bước đến bên Thẩm Dịch, ghé tai dặn vài câu.
Sau đó quay lại bên Hoàng đế, Lý Tòng Hậu cười vang: “Từ Tướng quân, mời!”
“Hoàng thượng, xin mời trước!”
…
Cổng thành đóng lại.
Trước khi bước lên long liễn, Lý Tòng Hậu đột nhiên dừng chân hỏi: “Sao tướng quân chẳng thấy tò mò vì sao Thám hoa lang lại mặc lại nam trang vậy?”
Từ Thanh Sơn cung kính trả lời: “Tâu Hoàng thượng, thần trong lòng có thắc mắc, nhưng giờ chưa phải lúc nói chuyện Thám hoa lang, chiến sự mới là quan trọng.”
“Vẫn phải nói một chút.”
Lý Tòng Hậu mỉm cười: “Trẫm thấy nàng thông minh lanh lợi, lại sợ nàng lo lắng cho sự sống chết của ngươi nơi sa trường, mới giữ nàng bên người, dùng làm Mật Thư lang.”
Từ Thanh Sơn lại quỳ xuống: “Thần tạ ơn Hoàng thượng thương xót.”
“Lại đây!” Lý Tòng Hậu đưa tay ra: “Tướng quân cùng trẫm đi cùng xe.”
Lông mày Tĩnh Bảo giật nhẹ, sắc mặt Từ Thanh Sơn cũng đại biến: “Hoàng thượng, ngàn vạn lần không được, thần…”
“Trẫm đã nói được là được, lên xe!”
Lý Tòng Hậu đưa tay ra thêm một chút, bao người nhìn thấy, Từ Thanh Sơn đành phải đỡ Hoàng đế lên xe trước, rồi tự mình theo sau.
Tĩnh Bảo nhìn hai người trên long liễn, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Không những không nghi ngờ, lại còn lễ độ tôn kính mọi mặt.
Ngoại trừ chuyện không cho binh sĩ vào thành, còn lại mọi điều đều nể mặt tướng quân.
Chẳng lẽ… nàng đã uổng công vô ích rồi ư?
…
Màn xe buông xuống.
Từ Thanh Sơn sợ mùi máu trên người mình xộc lên làm Hoàng đế khó chịu, bèn nhẹ nhàng nhích người ra một chút.
Lý Tòng Hậu nhìn dáng vẻ cung kính ấy, bèn hỏi: “Trận đánh với Lý Quân Tiện, vì sao không dùng đến hai đứa trẻ kia?”
Nghĩ đến trận chiến vừa rồi, gương mặt Từ Thanh Sơn không giấu nổi nỗi bi thương.
Quân Bắc phục sẵn lưng chừng núi, lúc Từ gia quân phi qua thì mưa tên như trút.
Lý Quân Tiện rõ ràng là lấy oán báo oán, lấy máu trả máu, báo thù cho trận núi Yên Vân.
Tàn sát;
Tàn sát không ngừng nghỉ.
Chỉ là đổi địa điểm mà thôi.
“Tâu Hoàng thượng, tình hình khi ấy quá cấp bách, không kịp đàm phán gì cả. Hơn nữa hắn đã đánh đến bước đó, không còn đường lui, hai đứa trẻ đối với hắn mà nói, đã chẳng còn giá trị gì.”
Lý Tòng Hậu nói: “Không thử, sao biết là vô dụng?”