Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 78

 

Tiền Tam Nhất ngẩn người, cứ ngỡ mình nghe nhầm, bèn tức quá hóa cười: “Ngươi không nói, ta không nói, Cao Triều không nói, thì ai biết được chứ?”

Từ phía sau rèm, Từ Thanh Sơn giơ tay chỉ một cái: “Hắn!”

“Ra đây!”

Tĩnh Bảo đành mặt dày bước ra, cắn răng cười với Tiền Tam Nhất: “Ta sẽ không nói đâu.”

Tiền Tam Nhất không ngờ lại là nàng, sững ra một thoáng, rồi bật cười, bước lên kéo nàng lại: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi! Đi đi đi, đã nghe rồi thì đi cùng nhau luôn!”

Ai muốn đi cùng các ngươi chứ!

Tĩnh Bảo bám chặt hai chân xuống đất, sống chết không nhúc nhích: “Buông ra! Ta còn phải về phòng ôn bài!”

Từ Thanh Sơn thong thả nói: “Ngày trước, có người từng nghe được bí mật của Cao Triều... Tiền Tam Nhất, người đó sau này ra sao nhỉ?”

Tiền Tam Nhất làm động tác cắt ngang cổ.

Từ Thanh Sơn: “Thật đáng tiếc!”

Tiền Tam Nhất: “Tiếc cái gì? Kẻ biết bí mật... sống sao được lâu?”

Tĩnh Bảo sợ đến mặt tái mét...

Ba người các ngươi...

Thứ đồ tể vô nhân tính!

Tĩnh Bảo run run rẩy rẩy đi sau Uông Tần Sinh, Uông Tần Sinh cũng run run rẩy rẩy đi sau Tiền Tam Nhất.

Hai người thỉnh thoảng lại liếc nhau bằng ánh mắt oán thán.

Trên đời có ép người làm kỹ nữ, có bức người lên Lương Sơn, nhưng chưa từng thấy ai nửa đêm nửa hôm ép người ta… ăn thịt!

Đi đầu là Cao mỹ nhân, Từ Thanh Sơn tay trái xách thỏ, tay phải xách gà, Tiền Tam Nhất ôm hai bình rượu Điêu Hoa. Ba người đi vững vàng, nhịp nhàng như một tổ chuyên nghiệp.

Tới cổng, Cao mỹ nhân móc ra hai lượng bạc ném cho người gác đêm.

Người gác nhận bạc, vứt cho họ hai cái lồng đèn.

Tĩnh Bảo trố mắt...

Trời ơi, bọn họ còn hối lộ người canh cổng nữa!

“Các ngươi cầm đèn!” Cao mỹ nhân ra lệnh.

Tĩnh Bảo và Uông Tần Sinh đành mỗi người xách một cái.

Đi thêm một đoạn, Cao mỹ nhân bỗng dừng lại, chỉ tay: “Tới rồi, nơi đây được rồi, bắt đầu nướng thịt!”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn, suýt thì ngất xỉu.

Cái nơi Cao mỹ nhân chỉ lại là một dãy bia mộ nằm lổn nhổn.

Đúng là sỉ nhục bậc hiền nhân!!!

Đây là bia mộ của thánh nhân đó!!!

Từ Thanh Sơn nhóm lửa, Tiền Tam Nhất dựng giá nướng, Cao mỹ nhân dùng dao rạch bụng thỏ và gà, rồi phết dầu lên.

Tĩnh Bảo và Uông Tần Sinh đứng ngây ra như hai con chim cút bị điểm huyệt, ba người kia đúng là lão luyện! Tay nghề quá thuần thục!

“Còn đứng ngẩn ra làm gì, rót rượu đi!”

Cao mỹ nhân móc từ trong áo rộng thùng thình ra năm chiếc chén rượu trắng tinh, là bạch ngọc đấy. Tĩnh Bảo thầm nghĩ, sao không lấy ra năm chén vàng luôn, ta còn tiện giấu một cái đem bán.

Rượu rót xong, thịt cũng được nướng lên, lửa hơ thịt kêu “xì xèo”, không lâu sau đã thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ba người kia vừa nhắm đậu phộng vừa uống rượu, còn chơi trò oẳn tù tì. Tiền Tam Nhất xảo quyệt, không thua ván nào, toàn là Từ Thanh Sơn với Cao mỹ nhân thua.

Cao mỹ nhân tức quá ném cả chén rượu, leo lên vai Tiền Tam Nhất, giơ tay đấm túi bụi, Tiền Tam Nhất bị đánh đến gào oai oái.

Nhưng khi oẳn tù tì tiếp, vẫn thắng.

Cao mỹ nhân càng gào dữ hơn, sai Từ Thanh Sơn đánh hắn.

Từ Thanh Sơn uể oải không nhúc nhích, Cao mỹ nhân bèn trút giận lên hắn, xông đến bóp cổ.

Tiền Tam Nhất ngồi bên cười đến nghiêng ngả, Từ Thanh Sơn với Cao mỹ nhân cùng dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Chớp mắt sau, hai nắm đấm cùng lúc giáng lên người Tiền Tam Nhất…

Tĩnh Bảo nhìn một lúc, bất giác nhớ lại lúc ba người chị còn ở nhà, thường vào phòng nàng quậy phá đùa giỡn.

Quậy chán rồi, nàng sẽ nằm vào lòng đại tỷ, nhị tỷ quạt mát cho nàng, tam tỷ xoa bụng cho nàng, sung sướng biết bao.

Giờ đây, ba tỷ đều đã xuất giá, phải lo cho chồng con, cho gia đình chồng, còn nàng, đứa “em trai” được họ yêu thương nhấtblại trở thành một kẻ xa lạ cô độc.

Từ Thanh Sơn xoay đầu lại, thấy “tên ẻo lả” ngơ ngẩn nhìn ánh lửa.

Môi đỏ khẽ hé, mắt hạnh má phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì hơi rượu, trông như miếng thịt vừa nướng xong, nhỏ dầu, toả hương, mê hoặc.

Hắn lập tức quay đầu đi, đưa tay xoa ngực đang đập loạn.

Tên tiểu yêu tinh này đúng là yêu nghiệt, ngay cả sợi tóc cũng mang theo mị lực dụ người.

*

Cố Trường Bình từ kiệu bước xuống, Tề Lâm vội ra đón, khẽ bẩm: “Gia, Lỗ đại nhân cầu kiến, vẫn chờ nãy giờ.”

“Đêm khuya khoắt tới gặp ta làm gì? Con trai hắn chẳng phải đã bị đuổi học rồi sao?”

Tề Lâm lắc đầu, ý bảo không rõ.

Cố Trường Bình nghĩ một chốc, rồi nói: “Đưa người vào từ cửa sau, tránh mặt thiên hạ.”

Tề Lâm: “Dạ!”

Lỗ Duẫn bước vào chính đường, ngẩng đầu thấy Cố Trường Bình ngồi trên ghế thái sư chậm rãi uống trà, áo quan mới tinh vẫn chưa cởi.

Hắn được thăng chức, còn bản thân thì bị ép rời khỏi kinh, chốn quan trường xưa nay luôn là kẻ vui người buồn.

Lỗ Duẫn bước lên hành lễ, vừa định mở miệng, thì Cố Trường Bình đã ung dung cất tiếng: “Thi Thu, Thi Xuân là đại sự của Đại Tần, dù là thiên tử cũng không thể nhúng tay vào, huống chi là Thạch thượng thư. Lỗ đại nhân cứ yên tâm.”

Mắt Lỗ Duẫn đỏ lên.

Người ta nói Cố Tế tửu là bậc đại trí, giờ xem ra quả đúng không sai, hắn còn chưa kịp mở lời, đối phương đã đoán được dụng ý.

“Vậy thì đa tạ đại nhân!”

“Về nhà, nói lại với Lỗ Sinh một câu: ôm đùi ai cũng không bằng dựa vào chính mình, phải đặt tâm tư đúng chỗ.”

Lỗ Duẫn đỏ mặt tía tai, vội vàng tạ ơn liên tục.

Cố Trường Bình cũng không giữ lại, phất tay bảo đi.

Người vừa đi, Thẩm Trường Canh từ sau bình phong bước ra.

“Gã Lỗ Duẫn kia cũng khôn ngoan thật, biết rõ Thạch Thuấn chẳng phải thứ tốt lành, vậy mà vì muốn kết giao, lại đồng ý cho con mình thân cận hắn. Giờ xảy ra chuyện, ai nhanh chân thì chạy trước đi, còn mò đến đây dò la tin tức!”

“Không phải người khôn, sao làm được quan?”

“Tên này giỏi nhìn gió xoay chiều, sau này nhất định sẽ trở lại.”

Cố Trường Bình không phản bác.

Thẩm Trường Canh bề ngoài là đồng liêu, thực chất là bằng hữu kiêm mưu sĩ, tuy tính tình có phần bất kham, nhưng có một điểm khiến hắn khâm phục, nhãn lực cực tốt, nhìn người rất chuẩn, sai nhiều nhất cũng chỉ một hai phần.

“Ngươi thăng quan rồi, chuyện Quốc Tử Giám định sao đây?” Thẩm Trường Canh nhấp ngụm trà hỏi.

Sắc mặt Cố Trường Bình vẫn điềm tĩnh như thường.

“Tào Minh Khang muốn ta giúp chọn nhân tài, e là còn phải lưu lại một thời gian, chắc sẽ kiêm nhiệm cả hai bên, cho đến khi hắn tìm được người thích hợp thay ta làm Tế tửu.”

Thẩm Trường Canh vuốt râu trầm ngâm: “Trong đám học sinh lần này, Từ Thanh Sơn, Tiền Tam Nhất, Tĩnh Bảo đều là kẻ xuất sắc.”

“Tĩnh Bảo đi rồi, thay bằng Cao Triều.”

Thẩm Trường Canh giận đến nỗi râu dựng cả lên: “Ngươi với Tĩnh sinh có thù sâu thế nào vậy?”

“Tào Minh Khang đang nắm Lại Bộ, giờ lại chuyển ta qua Hộ Bộ, hai bộ nằm trong tay hắn, thế lực như mặt trời ban trưa. Nếu những người này đều về tay hắn, thì khác gì thiên tử?”

Cố Trường Bình chậm rãi nói: “Cho nên mấy người đó, phải nhờ ngươi trông coi giúp ta.”

Thẩm Trường Canh liếc hắn một cái: “Công cao át chủ, là điềm họa khởi đầu.”

Cố Trường Bình cười nhạt: “Người trong cuộc thì mù mờ, chỉ kẻ ngoài cuộc mới nhìn rõ.”

Thẩm Trường Canh: “Ngoài cuộc nhìn rõ, thì Thái tử ắt cũng thấy rõ.”

Cố Trường Bình gõ ngón tay lên bàn: “Nếu là ta làm Thái tử, giờ này ta nên tìm liên minh mới rồi.”

“Gia, ta về rồi!” 

 
Bình Luận (0)
Comment