Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 79

 Cố Dịch từ ngoài xông thẳng vào: “Chuyện của Giả Quý đã có manh mối rồi!”

Cố Trường Bình và Thẩm Trường Canh liếc nhau, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Hôm qua, vợ của Giả Quý Ninh thị, đã treo cổ tự vẫn. Ninh thị có một người anh họ buôn bán đồ cổ, người này thường lui tới chốn quyền quý, ta tra ra gần đây hắn hay ra vào phủ Tào Thủ phụ.”

Khóe môi Cố Trường Bình cong nhẹ, lại liếc nhìn Thẩm Trường Canh.

Sắc mặt Thẩm Trường Canh sa sầm: “Tào Minh Khang muốn làm gì vậy? Gan hắn cũng lớn quá rồi!”

Cố Trường Bình lại khẽ cười: “Không có gan lớn thì sao có thể làm người dưới một người trên vạn người? Dựng chuyện tranh đấu giữa Thái tử và Hạo Vương, hắn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi. Biết đâu, thứ hắn nhắm tới... là ngôi cửu ngũ kia!”

Nghe vậy, Thẩm Trường Canh sợ đến mức chân cũng mềm nhũn.

“Người đâu!”

Cố Trường Bình đứng dậy: “Mài mực!”

Chuyện này phải báo cho Thập Nhị lang một tiếng, để hắn biết mà liệu.



Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, dùng dao nhỏ chọc vào thì lớp ngoài giòn tan, bên trong mềm mại.

Đám người sớm đã đói lả, chẳng thèm rót rượu nữa, lập tức lao vào ăn thịt.

Cao công tử, đường đường là con trai Trưởng công chúa, thân phận tôn quý bậc nhất, lúc này lại đang cầm đùi thỏ trong tay, cắn đến mức khóe miệng chảy cả dầu.

Tĩnh Bảo khẽ nếm một miếng, quả nhiên là mùi vị tuyệt hảo.

“Thật ra thịt nướng còn có hai cách ăn khác, một là phết mật ong lên miếng thịt, nướng xong thì ngọt ngào mềm mại, đó là cách ăn của người miền Nam; còn cách thứ hai là rắc thì là và bột ớt, đó là kiểu ăn của người Tây Bắc.”

Tĩnh Bảo hít mũi một cái: “Nhưng cách ngon nhất, là lấy lá sen gói thịt lại, phủ thêm một lớp đất sét bên ngoài rồi đem nướng. Khi thịt chín, đập lớp đất ra, bóc lớp lá sen, hương thơm thanh mát của lá sen thấm vào từng thớ thịt, béo mà không ngấy, mềm tan trong miệng, là tuyệt phẩm nhân gian.”

Cao công tử: “…” Cứ tiếp tục chém gió đi!

Tiền Tam Nhất: “…” Món này chắc tốn không ít bạc nhỉ?

Từ Thanh Sơn: “…” Miệng lưỡi tên ẻo lả này đúng là khó chiều!

Uông Tần Sinh: “…” Muốn ăn quá, ở đâu mới có vậy?

Tĩnh Bảo cười toe toét với bọn họ: “Món gà ấy chỉ có ở Lầu Ngoại Lâu nhà chúng ta, đúng ngày Đoan Ngọ, Lầu Ngoại Lâu sẽ khai trương chi nhánh ở kinh thành, bốn vị huynh đài, nếu nể mặt thì đến thưởng thức một bữa, ta bao!”

Uông Tần Sinh mừng rỡ: “Tốt, tốt, ta nhất định đến!”

Cao công tử hừ một tiếng: “Bao đãi là giả, muốn mượn danh tiếng ta làm nền là thật chứ gì, gan ngươi cũng to quá rồi đó?”

Tiền Tam Nhất cũng nói: “Ta, Tiền Tam Nhất, không dễ gì đi quảng bá cho ai đâu. Nhưng nếu bạc đủ thì có thể cân nhắc. Từ Thanh Sơn, còn ngươi?”

Từ Thanh Sơn thẳng thừng đáp ba chữ: “Gia không rảnh.”

“Thôi được, coi như ta chưa nói!”

Tĩnh Bảo cắn một miếng thịt lớn, rồi thè đầu lưỡi hồng hồng ra, l**m cả hai bên khóe miệng.

Vừa khéo bị Từ Thanh Sơn nhìn thấy, chỉ một động tác đó đã khiến hắn thở gấp, đang định lên tiếng quát, thì đột nhiên một giọng lạnh lẽo từ phía sau vang lên: “Ngươi có thể coi như chưa nói gì, nhưng ta thì không thể giả vờ như chưa thấy gì cả. Một, hai, ba, bốn, năm, được lắm, một đứa cũng đừng hòng chạy thoát!”

Ầm!

Thế giới của Tĩnh Bảo như sụp đổ, trong đầu chỉ còn hai chữ: xong đời!



Một canh giờ sau.

Cố Trường Bình bước vào miếu Khổng Tử, Tịch Thái An vểnh ngược bộ râu, hằm hằm bước tới: “Loạn rồi, loạn thật rồi! Lão Tịch ta dạy ở Quốc Tử Giám bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy đám nào vô lại như vậy! Cố đại nhân, mấy kẻ này dám ăn uống trong đất Thánh, là xúc phạm Thánh nhân, phải đuổi, tất cả đều phải đuổi!”

Cố Trường Bình vỗ vỗ vai ông, ra hiệu ông bình tĩnh lại, sau đó quét ánh mắt lạnh lùng qua năm khuôn mặt trước mặt.

Bốn người đang quỳ, một người vẫn kiêu căng đứng đó, còn ngang nhiên liếc hắn một cái.

Sắc mặt Cố Trường Bình trầm xuống, đá mạnh một cước vào kheo chân Cao Triều.

Chưa dùng hết ba phần lực, vậy mà Cao Triều đã kêu lên một tiếng thảm thiết, đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Giọng nói Cố Trường Bình lạnh lẽo hiếm thấy: “Ai bày ra trò này?”

“Ta!” Từ Thanh Sơn ưỡn ngực trả lời.

Cố Trường Bình không thèm nhìn hắn lấy một cái: “Ta hỏi lại lần nữa, ai là chủ mưu?”

“Là ta!” Cao Triều ngẩng cao đầu.

Ánh mắt Cố Trường Bình sắc bén như dao cắt.

Cao Triều đối diện với ánh mắt ấy, thoáng ngẩn ra, hồi lâu mới cúi đầu: “Tiên sinh, ta sai rồi!”

Lúc này Cố Trường Bình mới thu ánh mắt về, bước đến trước mặt Tịch Thái An, hạ giọng nói: “Cao công tử đã nhận sai rồi, mong Tịch đại nhân cũng nhường một bước.”

Bộ râu Tịch Thái An dựng đứng, mắt trừng như chuông đồng: “Sao hả? ngươi còn muốn bao che cho bọn chúng à?”

“Không cần đuổi nữa, nhưng trừng phạt thì phải nghiêm khắc. Không cần nể mặt Trưởng công chúa hay Định Bắc hầu. Trừng thế nào, phạt ra sao, hoàn toàn do Tịch đại nhân định đoạt.”

Lời này vừa để trấn an Tịch Thái An, vừa ngầm nhắc nhở ông: trong năm người kia, ba người có bối cảnh lớn, còn một kẻ dính dáng đến Trưởng công chúa.

Chuyện này nếu làm lớn, hậu quả e rằng khó thu dọn.

Tịch Thái An đã lớn tuổi, há lại không hiểu nặng nhẹ? Cân nhắc một lúc, ông nghiến răng nói: “Vậy thì cứ để bọn chúng quỳ trước tượng Thánh nhân, hối lỗi cho đàng hoàng!”

Cố Trường Bình gật đầu tán thưởng: “Vậy thì… quỳ ba ngày ba đêm!”

Ba ngày ba đêm?

E rằng quỳ ra xác mất thôi!

Tịch Thái An quát: “Một ngày một đêm là đủ rồi! Ngoài ra, phải chép lại Tứ Thư năm mươi lần!”

“Nghe rõ chưa? Còn không mau tạ ơn Tịch đại nhân?”

Cả năm người đồng loạt xoay người, cúi lạy về phía Tịch Thái An.

Tịch đại nhân hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Tĩnh Bảo nằm rạp dưới đất, nước mắt sắp trào ra, vẻ mặt vừa buồn bã vừa tủi thân...

Quỳ một ngày một đêm? Ta thật sự vô tội mà!



Tề Lâm nhìn ngọn đèn trong phòng: “Gia, nghỉ ngơi thôi, khuya rồi.”

Cố Trường Bình đặt sách xuống, hỏi: “Giờ là canh mấy?”

“Sắp đến canh tư rồi.”

“Bọn họ đã quỳ được bao lâu?”

“Chưa đến hai canh giờ.”

Cố Trường Bình khẽ nhíu mày.

Tảng đá xanh kia vừa lạnh vừa cứng, bốn người kia thân là nam nhi, da dày thịt béo không sao, chỉ sợ người kia…

Sao người đó lại lớn gan đến thế?

Rõ ràng biết thân phận mình không bình thường, vậy mà vẫn chạy theo bọn họ ăn uống linh tinh, chẳng lẽ chán sống rồi?

Cố Trường Bình siết chặt tay, sắc mặt nặng nề.

Tề Lâm lắng tai nghe hồi lâu, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, bèn dựa vào tình nghĩa hầu hạ bên cạnh từ nhỏ, lầu bầu: “Không tính Cao công tử, mấy người kia có tài cán gì mà khiến gia phải bận lòng?”

Có tài cán gì?

Cố Trường Bình nheo mắt.

Đời trước, Tiền Tam Nhất đỗ trạng nguyên, được hoàng thượng ban chỉ vào Hàn Lâm viện, ba năm sau kế nghiệp phụ thân vào Hộ bộ.

Kẻ này nổi tiếng keo kiệt, tính toán chi li, chuyên moi bạc từ người khác chứ không ai moi được của hắn dù chỉ một đồng, đến cả hoàng đế cũng không. Người ta gọi hắn là kê sắt thép.

Sau khi hắn nắm giữ Hộ bộ, quốc khố dồi dào, lương thực đầy đủ, thực sự là người giữ vận mệnh tài chính quốc gia.

Từ Thanh Sơn lại càng vượt trội hơn cha.

Thi đỗ khoa cử, vào tiền phong doanh, sau khi phụ thân mất thì kế nhiệm, dần dần thăng đến chức đại tướng quân. Đêm Thập Nhị lang công thành, hắn một đao một ngựa, giữ vững cổng thành, khí thế một người trấn giữ vạn quân không thể tiến.

Chiến bại của Thập Nhị lang, không thể không kể đến sự dũng mãnh của hắn.

Còn về phần Cao Triều…

Ánh mắt Cố Trường Bình vụt qua một tia lạnh thấu xương. 

 
Bình Luận (0)
Comment