Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 781

Trong nội viện Thịnh phủ.

Lò đất đỏ nhỏ bên góc phòng đang sôi sùng sục, mùi thuốc bốc lên theo làn khói, lan vào thư phòng đúng lúc Thịnh Nhị bước vào.

Cố Trường Bình đặt bút xuống, hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”

Thịnh Nhị trả lời: “Chu Minh Sơ đã vào ngục, tội danh phản quốc vẫn giữ nguyên.”

Cố Trường Bình che giấu nỗi ngổn ngang trong lòng: “Hôm nay là ngày thứ hai Từ gia quân trở về kinh, ngày mai dù thế nào đại quân cũng phải xuất chiến. Bây giờ còn chưa tới giờ Ngọ, đi báo cho Tiền Tam Nhất và Cao Triều, đến lượt bọn họ lên sân khấu rồi.”

“Được!” Thịnh Nhị ít lời, làm việc dứt khoát, nói xong bèn xoay người rời đi.

“Ta thích nàng ở điểm ấy đấy!”

Lão Kỳ đặt thảo dược trong tay xuống, bước đến cửa sổ đẩy ra: “Phụ nữ mà mở miệng là lắm lời thì hóa tầm thường rồi. Chỉ là… chậc, dáng người hơi mỏng, phải tiền nhô hậu đẩy thì ôm mới đã tay.”

Cố Trường Bình vẫn cúi đầu viết thư, lạnh lùng trả lời: “Ngươi đừng quên, ngươi hết xài được rồi.”

Lão Kỳ: “…”

Viết xong nét bút cuối cùng, Cố Trường Bình thổi khô mực, nhét thư vào phong bì: “Đưa cho ám vệ, gửi tới chỗ Thập Nhị ngay!”

“Con mẹ nó họ Cố, ông đây không phải gia nhân nhà ngươi, ngươi cái đồ chó má…”

“Đã cá thì chịu thua!”

Lão Kỳ lập tức cứng họng, đành nuốt giận nhận thư, miệng không nói nhưng lòng thầm rủa hai tiếng: “Cố chó chết, Cố chó chết!”

Lão vừa đi, căn phòng lập tức trở lại yên tĩnh.

Cố Trường Bình vịn bàn đứng dậy, bước tới cửa sổ, cụp mắt.

Nếu không đoán sai thì đêm qua, e rằng Từ Thanh Sơn cả đêm không ngủ được.

Hoàng đế và Quốc công gia quả thật đã mài thanh kiếm này đủ sắc, vừa rút ra lập tức nhuốm máu, nhưng bọn họ quên mất một điều, đó là bản tính con người.

Bản tính của Từ Thanh Sơn y như cha hắn, có khí khái của một thư sinh. Dùng đúng chỗ, khí khái ấy có thể khiến hắn dũng mãnh vô địch, không gì cản nổi.

Nhưng triều đình có luật lệ của triều đình, giang hồ có quy củ của giang hồ.

Một vị tướng mang khí khái thư sinh, sao có thể địch lại mưu mô chốn triều chính, địch lại sự đen tối của lòng người?

Hắn sẽ không vượt qua được chính mình.

Điểm này… giống hệt như Cố Trường Bình ở kiếp trước!

Nhưng đến nước này… vẫn chưa đủ!

Còn xa mới đủ!

Cố Trường Bình thở dài: Giờ thì phải xem hai tên nhóc kia diễn thế nào rồi.

Giữa lúc gió thét còi sương, cổng thành Tứ Cửu đều đóng kín, mỗi ngày chỉ mở vào giờ Mão cho người ra vào.

Nhưng giờ Mão thì quá sớm, đám quan lại quý nhân chưa ai thức nổi.

Nếu có chuyện gấp cần ra ngoài, chỉ cần đưa đủ bạc, lính giữ cổng thành sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng hai kẻ trước mặt…

Phó tướng thủ cổng, Kiều Hoài Tín, ho một tiếng, nói: “Cao công tử, Tiền công tử, không phải hạ quan không muốn giúp, mà là trên có lệnh nghiêm, thật sự không tiện thông báo.”

Tiền Tam Nhất cười đến sáng cả mặt: “Kiều phó tướng à, trận này sắp đánh rồi, huynh đệ một trường, bọn ta phải đi gặp đại tướng quân một lần. Dù sao đao kiếm không có mắt, nhỡ đâu… cũng xem như lần gặp cuối.”

Kiều phó tướng nghe xong, lông tóc dựng ngược.

Gặp lần cuối?

Xí xí xí, miệng quạ!

Tiền Tam Nhất nghiến răng, run run lôi ra một tờ ngân phiếu.

“Kiều phó tướng, uống rượu suông thì có gì vui, nào nào, kiếm vài cô nương xinh xắn, mấy ả kỹ nữ xứ Dương Châu giúp vui một bữa.”

Hai trăm lượng bạc?

Không ít!

Nhưng so với cái mũ quan trên đầu, vẫn chưa đủ nặng.

Kiều phó tướng đẩy ngân phiếu về, trưng mặt chính nghĩa: “Đừng làm khó hạ quan nữa, về nhà đi, bây giờ trong ngoài thành đều không yên ổn.”

“Bạc của người khác thì ngươi nhận ngay không nói tiếng nào, bạc của ta lại không nhận, sao hả…”

Cao Triều nhếch môi, nhướng mày: “Xem thường bản thiếu gia đấy à?”

Câu này tuy không nói to, nhưng lại không hề nhẹ, nhất là hai từ xem thường cực kỳ sỉ nhục người khác, sắc mặt Kiều phó tướng lập tức sa sầm.

Nhận hối lộ vốn là chuyện ngầm hiểu với nhau, đừng ai nói toạc ra nhất là vào thời điểm nhạy cảm thế này, nói ra tức là rước họa vào thân.

“Ăn nói linh tinh gì đó! Người đâu, đuổi bọn chúng đi!”

“Ê, cái thằng mất dạy này, gan to bằng trời rồi phải không, dám nói chuyện với gia gia ta như thế?”

Cao Triều là ai?

Hoàng thân quốc thích đấy!

Dù bây giờ thất thế, nhưng trong thành Tứ Cửu, trừ Hoàng đế ra, ai dám đuổi hắn?

Giữa thanh thiên bạch nhật bị người mắng mỏ như vậy, chẳng lẽ Cao gia không cần sĩ diện? Phủ Trưởng công chúa không cần sĩ diện?

Cao Triều lửa giận bùng lên, khí thế cũng dâng theo: “Cửa thành hôm nay, gia ta nhất định phải ra! Biết điều thì mở cửa ngoan ngoãn, không thì… ta giết ngươi!”

Cuồng!

Đúng là điên cuồng!

Sắc mặt Kiều phó tướng đen như đáy nồi.

Mấy tên công tử bột này, bản sự thì không có, nhưng giỏi đè đầu cưỡi cổ kẻ khác giờ còn dám nói giết?

Nếu là ngày thường, thôi thì nhịn, nhưng hôm nay…

Nhóc con!

Trên có lệnh cấm ngươi ra ngoài, vậy mà cứ cố đâm đầu vào, không dạy dỗ ngươi, chẳng lẽ lại uổng công cha mẹ sinh thành?

Kiều Hoài Tín nghiến răng, quát lớn: “Còn ngây ra đó làm gì? Đuổi chúng đi!”

Cấp trên vừa dứt lời, lính giữ cổng lập tức ào lên, đẩy đẩy kéo kéo Cao Tiền hai người.

“Ha, đúng là bọn không biết sợ!”

Cao Triều kéo Tiền Tam Nhất ra phía sau, giận tím mặt: “Dám động vào người của Cao gia gia ta, còn chưa sinh ra đâu! Tiểu Thất, Tiểu Cửu, đánh cho ta!”

Kiều phó tướng thấy hai tên nhóc con còn dám đánh trả, cười nhạt: “Động thủ đi! Trời có sập, ông đây gánh cho các ngươi!”

Câu nói đầy khí thế, chỉ tiếc là… thực lực không đủ.

Tiểu Thất và Tiểu Cửu là ai chứ? Thân thủ phi phàm, chưa đến nửa chén trà, lính giữ cổng đều nằm r*n r* trên đất.

Cao Triều đạp mạnh lên mặt Kiều phó tướng, xoay chân mấy cái, ngông cuồng nói: “Thằng ranh, đừng có không biết điều! Ngươi có lên tận mặt vua tố cáo, Cao gia gia ta cũng chẳng sợ, ai bảo ta đầu thai tốt chứ!”

Kiều phó tướng căm hận nghiến răng.

“Tiểu Thất, mở cửa thành!”

“Rõ!”

Cửa thành nặng nề phát ra tiếng két, mở ra.

Cao Triều phất tay áo, cùng Tiền Tam Nhất nghênh ngang bước ra ngoài.

Sau lưng.

Kiều phó tướng bò dậy, phun một ngụm đờm vào bóng lưng hai người, rồi phi ngựa như bay, thẳng hướng hoàng cung.

“Tướng quân, Cao công tử và Tiền công tử chờ ngoài doanh, nói là lo lắng cho ngài, đến thăm một chút.”

Từ Thanh Sơn bật dậy, mặt đen như sấm: “Loạn hết cả rồi!”

Thẩm Dịch thấy quầng thâm dưới mắt hắn, vội đỡ lời: “Giận gì chứ, người ta là thật lòng nhớ ngài mà.”

“Huynh đệ như thế, đúng là có tình nghĩa!”

“Tướng quân, ra gặp họ đi!” Từ Thanh Sơn trầm ngâm một lát, nói: “Các ngươi tiếp tục bàn bạc, định giờ Dần một khắc xuất binh, tiền trạm tăng cường thêm người.”

“Rõ!”

Cổng doanh cách đại trướng còn một đoạn, Từ Thanh Sơn bèn cưỡi ngựa ra, Mạch Tử lo lắng cũng bám theo.

Còn chưa đến cổng doanh, từ xa đã nghe tiếng đánh nhau.

Ngay ngoài doanh trại dám gây sự?

Chán sống rồi à?!

Từ Thanh Sơn ghì chặt dây cương, phóng ngựa lao tới.

Đột nhiên, hắn giật cương dừng lại, sắc mặt biến đổi đột ngột.

***

Tác giả: Có bạn để lại lời nhắn rằng: cảnh đánh trận do Di Nhiên viết trông khó coi quá.

Thật sự là vậy!

Vì trận chiến này… vốn không nằm trong kế hoạch.

Ngay từ đầu, khi mở bút viết truyện này, số phận của Từ Thanh Sơn đã được định sẵn. Tên của hắn là “Thanh Sơn”, đã gợi lên điềm báo: Khắp núi xanh chôn cốt trung thần.

Vậy nên, mới dành cho hắn nhiều bút mực ngay từ những chương đầu.

Niềm tin này từng không hề lay chuyển cho đến khi thấy từng lời nhắn, từng tin nhắn riêng của các bạn.

Đúng lúc đó, mình bắt đầu nảy sinh sự đồng cảm sâu sắc với nhân vật Từ Thanh Sơn.

Thế là chết rồi ư.

Nếu sửa thì toàn bộ mạch truyện sau phải viết lại hết.

Nếu không sửa, các bạn chắc chắn sẽ gửi dao lam tới nhà mình.

Thời gian ấy thật sự rất đau đầu, suốt ba tháng trời, mình cứ lặp lại vòng xoay sinh tử giữa sống chết của Từ Thanh Sơn.

Hắn trong truyện đau khổ, mình ở ngoài cũng khổ theo.

Sau có người bảo mình: “Đời đã khổ lắm rồi, viết gì đó viên mãn một chút đi.”

Vận mệnh của Thanh Sơn từ đó… thay đổi.

Nhưng mà một khi đã đổi…

Vấn đề lại xuất hiện ở phía sau.

Bình Luận (0)
Comment