Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 782

Từ Thanh Sơn vừa nhìn thấy lập tức sững người.

Một đám cấm vệ quân đông nghịt đang vây chặt bốn người lại.

Tiểu Thất và Tiểu Cửu đều bị thương, mỗi người đều bị một lưỡi đao lạnh kề ngang cổ.

Cao Triều và Tiền Tam Nhất thì bị người ta đè chặt xuống đất không nhúc nhích nổi.

Quách Trường Thành bước đến chắp tay với Từ Thanh Sơn: “Đại tướng quân, thực sự xin lỗi. Hai người này tự tiện xông vào cổng thành, đánh bị thương binh lính giữ cổng. Tại hạ phụng mệnh bắt giữ họ.”

Từ Thanh Sơn mặt mày sầm lại, đen như sắt, xuống ngựa đi thẳng đến trước mặt hai người, quát lớn: “Ta đã dặn dò các người thế nào?”

“…”

“Nói!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Tiền Tam Nhất mặt mếu như khóc: “Giặc đã kéo đến sát thành, ai còn lòng dạ nào mà ngồi yên ở nhà? Bọn ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, dặn dò ngươi cẩn thận một chút. Chiến trường đao kiếm không có mắt…”

Từ Thanh Sơn: …

“Đám súc sinh kia nhận tiền của người khác thì cho người ta ra khỏi thành, còn chúng ta thì không cho, lại còn ra tay đẩy chúng ta trước!”

Tiền Tam Nhất sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Ta với mỹ nhân cũng hết cách nên mới phải động thủ… Mỹ nhân, mỹ nhân, ngươi cũng nói gì đi chứ!”

Mỹ nhân nghiến răng không nói một lời.

Hắn mặc một chiếc trường sam trắng, nửa khuôn mặt úp vào đất, tay bị hai người vặn ra sau lưng, đầu gối họ đè chặt lên eo hắn.

Một tư thế vô cùng nhục nhã.

Có vẻ như hắn cũng nhận ra, vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng lại bị đè chặt hơn. Một tên trong số đó còn quát lên giận dữ: “Ngồi yên cho ta!”

Từ Thanh Sơn bỗng thấy tim mình như bị bóp nghẹt, một cơn đau buồn không cách nào kìm nén được dâng lên.

Con trai độc nhất của Trưởng công chúa, người con trai ngọc thụ lâm phong, vốn có bệnh sạch sẽ, xương cốt cao ngạo, khác biệt với số đông.

Là người khiến cả thế gian phải ngẩng đầu ngưỡng vọng.

Huynh đệ của hắn từ bao giờ lại phải chịu nhục nhã như vậy?

Họ chỉ hối lộ lính canh cổng thành, cúi đầu uốn mình, chỉ để đến gặp hắn một lần, dặn dò vài câu.

Từ Thanh Sơn gần như đoán được họ định nói gì.

“Nhớ giữ mình, đừng liều mạng quá. Chúng ta còn chờ ngươi về đấy!”

“Họ Từ kia, muốn chết thì chết sớm đi, đừng giày vò lòng người từng ngày như vậy nữa.”

Họ chẳng cầu hắn quyền cao chức trọng, chẳng mong công danh hiển hách. Chỉ mong hắn bình an, mong hắn sống tốt, sống được.

Một người cao ngạo như vậy, yêu tiền như mạng như vậy, lại co ro trong biệt viện vắng lặng, lo lắng cho hắn, khổ sở vì hắn, còn từng buột miệng nói đời này chẳng còn gì thú vị, chi bằng chết sớm đầu thai cho xong.

Là vì hắn cả!

Mà hắn thì sao?

Hắn ép họ phải lựa chọn, ép họ phải đứng về phía đối lập, ép họ không được đến gần.

Hết lần này đến lần khác.

Nhưng họ chưa từng lùi bước, dù chỉ một chút.

Thì ra…

Người lùi bước lại là chính hắn.

Thì ra…

Người sợ hãi cũng là chính hắn.

Nếu nói thảm cảnh của Chu Minh Sơ chỉ khiến Từ Thanh Sơn cảm thấy thương xót như thỏ chết cáo buồn thì nỗi nhục nhã mà Cao mỹ nhân và Tiền Tam Nhất đang gánh chịu bây giờ, là một cây kim thép đâm sâu vào tim hắn.

Từ Thanh Sơn nén mọi cảm xúc vào trong hốc mắt.

“Quách Thống lĩnh, nể mặt ta, chuyện hôm nay bỏ qua đi!”

“Nếu kinh động đến trong cung thì chẳng phải chuyện ta có thể quyết định nữa. Mong tướng quân thứ lỗi.”

Từ Thanh Sơn nhìn thẳng Quách Trường Bình qua cặp quầng thâm nặng trĩu, lạnh lùng nói: “Vậy làm phiền ngươi chuyển lời giúp ta tới Hoàng thượng.”

“Xin tướng quân cứ nói.”

“Chờ ta trở về, sẽ tự mình mang gươm đến chịu tội trước mặt Hoàng thượng thay hai người họ.”

Đây là lời xin Hoàng thượng khoan xử, Quách Trường Thành hiểu rất rõ: “Yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời.”

“Ai cần ngươi thay bọn ta?”

Cao Triều, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng: “Chúng ta phạm tội tày trời gì mà cần đến cấm vệ quân ra tay? Có bản lĩnh thì nhốt luôn chúng ta vào cung làm con tin đi! Cũng tiện thể ở cùng Tĩnh Thất luôn cho rồi!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Từ Thanh Sơn biến đổi, Quách Trường Thành cũng tái mặt, mọi người xung quanh đều chết lặng.

Có những chuyện chỉ cần hiểu ngầm là được, ai cũng biết rõ, nhưng đừng nói ra.

Nói ra thì sẽ hỏng việc.

Truyền đến tai Hoàng thượng, e là Trưởng công chúa cũng không bảo vệ nổi tên nhóc này.

Từ Thanh Sơn chau mày, bất ngờ vươn tay kéo mạnh Cao Triều dậy, sức mạnh khiến hai kẻ đè trên người hắn văng cả ra ngoài.

“Im ngay cho ta!” Từ Thanh Sơn gầm lên.

Nửa khuôn mặt Cao Triều dính bùn đất, nửa còn lại đầy kiêu ngạo, nói từng chữ rõ ràng: “Chẳng lẽ ta nói sai? Ta chẳng nói sai một chữ nào cả!”

“Bốp!”

Từ Thanh Sơn tát thẳng vào mặt y, năm dấu tay in hằn rõ nét.

Cả thế giới như ngưng đọng.

Mặt Cao Triều trắng bệch, ánh mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Từ Thanh Sơn.

Nhìn rất lâu, rất lâu.

Bỗng nhiên y cười, khóe mắt chết lặng, buồn đau đều hóa thành một cái liếc lạnh như băng.

Từ Thanh Sơn chỉ cảm thấy đau như bị vạn tiễn xuyên tim.

Cao Triều xoay người, giơ tay lên với Quách Trường Thành: “Quách Thống lĩnh, ta đi theo ngươi!”

Quách Trường Thành nhìn y, rồi lại nhìn sang Từ Thanh Sơn đang đứng bên, cười gượng: “Cái đó… cũng chưa đến mức phải đeo còng tay đâu.”

“Còng vào đi!” Tiền Tam Nhất cười nhạt: “Để khỏi có người nói chúng ta dựa thế tướng quân. Mắt mũi các người đều sáng cả đấy, sau này vào chầu Hoàng thượng, nhớ nhắc đến cái tát này cho rõ ràng nhé!”

Quách Trường Thành: …

Từ lúc bị còng lên xe, hai người chưa từng liếc Từ Thanh Sơn một cái.

Từ Thanh Sơn nhìn xe ngựa đi xa, nỗi bi thương trong lòng như dòng sông vỡ đê, từng đợt cuốn trào, như muốn xé nát cả thân thể, mười ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc” ghê rợn.

Mạch Tử bên cạnh nghe mà giật thót, môi run rẩy, muốn khuyên cũng không biết nói gì.

Một lúc lâu sau.

Trên gương mặt gần như xám xịt thất thần của Từ Thanh Sơn, hiện lên một nụ cười cay đắng: “Cử người theo dõi.”

“Tuân lệnh!”

Người đi rất nhanh đã quay lại.

“Tướng quân, Cao công tử và Tiền Công tử đang bị tạm giam ở Ngũ Thành Binh Mã Ti.”

Từ Thanh Sơn nhắm mắt không nói.

“Gia, có cần tiểu nhân đến đó lo liệu một chút không?”

“Không cần!” Từ Thanh Sơn mở mắt: “Tổng chỉ huy của Ngũ Thành Binh Mã Ti là Mai Giang Thanh, là cha vợ cũ của Tô Đại công tử. Tính ra cũng có chút dây mơ rễ má, chắc họ sẽ không quá làm khó hai người đó.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết!” Từ Thanh Sơn nghiêm nghị: “Truyền lệnh, một khắc sau, toàn bộ Từ gia quân tập hợp tại sân luyện binh, ta có chuyện muốn nói!”

Ngày mai đại chiến, không khí trong doanh trại hiện tại rất bất ổn, tinh thần quân sĩ không tốt. Mang theo tâm trạng như vậy mà ra trận, trận này chắc chắn sẽ thua.

Từ Thanh Sơn bước đến giá binh khí, cầm lấy đại đao, nhưng thấy nặng như sắt đè.

Một tướng quân không cầm nổi chính binh khí của mình…

Thật ra, ta cũng đã không còn đúng nữa rồi.

Nhưng, không thể nghĩ nhiều.

Hắn đặt đao lại, rời khỏi trướng lớn.

Miệng đắng ngắt!

Ngũ Thành Binh Mã Ti.

Vài tên tiểu lại cứ thập thò nhìn vào trong phòng.

Cấm vệ quân không biết nghĩ gì mà lại tống hai vị “tổ tông sống” này đến đây.

Bảo xét hỏi như phạm nhân à, ai dám?

Mà không xét thì hai kẻ khốn kiếp này đánh bị thương cả đội lính giữ cổng, ai trong thành Tứ Cửu chẳng biết Ngũ Thành Binh Mã Ti và đội lính cổng thành là bạn bè thân thiết từ lâu?

Ngoài phòng, ai nấy nghiến răng nghiến lợi.

Trong phòng thì lại yên tĩnh đến lạ.

Tiểu Thất và Tiểu Cửu ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần.

Cao Triều và Tiền Tam Nhất ngồi trên ghế, ánh mắt hai người dính chặt lấy nhau, còn mãnh liệt hơn cả tình nhân.

Cao Triều: Tên súc sinh kia dám tát ta một cái, cả đời này ta chưa từng bị ai động đến một ngón tay!

Tiền Tam Nhất: Cái tát đó cứu mạng ngươi đấy. Không thì giờ này tụi mình đã ngồi trong ngục chứ không phải trong phòng.

Cao Triều: Nhìn thử xem, hắn có mềm lòng chút nào không?

Tiền Tam Nhất: Mềm rồi. Không thì đã không đánh ngươi.

Cao Triều cảm thấy an ủi, nhưng lại nhanh chóng cau mày: Hắn đánh mình, mà mình lại thấy ấm lòng. Mẹ nó, mình có phải thích bị ngược không?!

Tiền Tam Nhất dùng ánh mắt chắc nịch trả lời một chữ: Phải!

Thì bị ngược cũng kệ!

Thời buổi này ai mà chưa từng ngược bản thân đôi lần!

Cao Triều: À đúng rồi, lát nữa ai lên sân khấu hát đây?

Tiền Tam Nhất nhún vai: “Sao ta biết được, hỏi con cáo già ấy kìa!”

Bình Luận (0)
Comment