Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 785

“Thẩm Dịch, gọi toàn bộ tướng lĩnh vào lều ta.”

“Dạ!”

Từ Thanh Sơn quay đầu lại, nói với binh lính tiền trạm kia: “Đi thám thính thêm lần nữa, xem bọn họ rút lui đến đâu, đóng trại ở đâu. Quân hai bên đóng chung hay chia ra?”

“Dạ!”

“Khoan đã, ngươi tên gì?”

“Bẩm tướng quân, tiểu nhân tên là Hồ Đại Mao.”

Cái tên này…

Từ Thanh Sơn hạ giọng: “Ngươi còn có người huynh đệ nào tên là Hồ Nhị Mao không?”

Hồ Đại Mao cười khờ khạo: “Ta còn có đệ đệ tên Hồ Tiểu Mao.”

Từ Thanh Sơn vỗ vai hắn: “Cẩn thận một chút!”

Tiền trạm đỏ mắt: “Tướng quân yên tâm.”

Lúc quay lại lều, mọi người đã tụ họp đầy đủ. Sau khi bàn bạc, các tướng lĩnh đều thống nhất vẫn sẽ hành quân theo kế hoạch ban đầu.

Lấy bất biến ứng vạn biến.

Trong lều nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Từ Thanh Sơn mấy ngày nay đã mệt mỏi đến cực độ, vừa chạm giường lập tức ngủ mê mệt.

“Thanh Sơn?”

Có tiếng ai đó nhẹ nhàng gọi hắn.

Hắn bỗng chốc tỉnh dậy, hoảng hốt hồi lâu, nhận ra người đứng trước mặt là nhị thúc, bất giác mỉm cười: “Sao thúc không ở nhà mà lại đến đây làm gì?”

Nhị thúc ngồi xuống mép giường, kéo chăn lại cho hắn: “Tên nhóc này, ngủ mà lại đạp chăn, không lúc nào chịu yên cho được.”

Hắn cười: “Nhị thúc sao giống đàn bà thế, lắm lời quá.”

“Thằng nhãi ranh, nói năng cho cẩn thận! Sao cứ suốt ngày chạy đến phủ công chúa với phủ Tiền gia, không ở nhà yên ổn được à?”

“Con thích chơi với họ mà.”

“Nhà có bao nhiêu huynh đệ, không chọn được ai chơi cùng sao?”

“Nhị thúc, có phải một ngày không thấy con là nhớ con rồi không?”

“Ai thèm nhớ cái đồ tiểu quỷ như ngươi! Đại phòng chỉ có mỗi mình ngươi là con trai, ta phải thay cha mẹ ngươi trông chừng.”

Nhị thúc thở dài, ánh mắt lặng như nước sâu: “Tổ phụ ngươi già rồi, nên ở nhà bầu bạn với người nhiều hơn một chút. Miệng người không nói, nhưng trong lòng thì vui lắm đó.”

“Nhị thúc, người nghiêm khắc với con quá.”

“Chính vì nghiêm mới là tốt cho con. Con còn nhỏ không hiểu, sau này ra chiến trường sẽ biết đâu là nặng nhẹ.”

Nhị thúc đứng dậy, mỉm cười nhìn hắn: “Thanh Sơn à, đừng trách ông ấy. Ông ấy cũng khổ tâm lắm, còn khổ hơn ai hết.”

“Nhị thúc đi đâu vậy?”

“Ta tìm cha con uống vài chén. Hai huynh đệ chúng ta bao năm rồi chưa được cùng nhau uống rượu. Con lo cho mình cho tốt.”

Hắn ra tới cửa, quay đầu lại dặn dò thêm lần nữa: “Nhớ phải giữ gìn!”

“Gia, gia!”

Từ Thanh Sơn mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn quanh một lượt mới nhận ra chỉ là mơ.

Nhưng giấc mơ ấy lại chân thật đến lạ thường.

Hắn đưa tay lau mặt: “Vào đi!”

Mạch Tử bước vào: “Gia, ám vệ đang chờ bên ngoài.”

Từ Thanh Sơn ngẩn ra một lúc, mới nhớ ra là việc gì, sắc mặt thay đổi mấy lần, nói: “Cho hắn vào. Ngươi đứng ngoài canh, không cho bất cứ ai lại gần.”

“Dạ!”

Ám vệ bước vào lều, ghé sát nói nhỏ: “Gia, có chút manh mối rồi.”

“Nói đi!”

Giọng Từ Thanh Sơn căng thẳng đến biến dạng. Trước là mơ thấy nhị thúc, sau đã có manh mối về cái chết của hắn. Sao lại trùng hợp đến vậy?

“Gia còn nhớ Từ Tổ Phong bên cạnh Nhị lão gia chứ?”

“Phong thúc?”

Từ Thanh Sơn tất nhiên nhớ rõ.

Từ gia vốn là người hầu nhà họ Từ, ban đầu không mang họ Từ, được lão thái gia ưu ái nên ban họ cho.

Hắn và nhị thúc bằng tuổi, từ nhỏ theo sát bên cạnh, vừa là hộ vệ vừa là quản sự.

Lần nhị thúc ra trận, đáng lý hắn không nên đi theo, vì tổ phụ đã sắp xếp vài hộ vệ trẻ tuổi, võ nghệ cao cường ở bên.

Nhưng Phong thúc không yên tâm, nhất quyết đi theo, nói là muốn chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt.

Sau khi nhị thúc và tổ phụ đồng thời tử trận, hắn là người đưa linh cữu về kinh, lo xong tang sự lập tức xin về trang viện an dưỡng tuổi già.

Từ Thanh Sơn nhớ ơn hắn trung thành tận tụy, bèn phái hai gia nô hiền lành thật thà đến hầu hạ.

“Gia dặn thuộc hạ điều tra nguyên nhân cái chết của nhị lão gia, nên thuộc hạ bắt đầu từ những người từng theo nhị lão gia ra Bắc địa. Ngoài Từ Tổ Phong ra, người khác đều đã tử trận.”

“Nói tiếp!”

“Thuộc hạ không dám đánh rắn động cỏ, chỉ lén hối lộ hai người hầu bên cạnh hắn ta để nghe ngóng. Kỳ lạ là, cứ nhắc đến trận chiến năm xưa là mặt hắn ta sầm lại, dù có chuốc say bảy tám phần cũng không chịu hé miệng thêm lời nào.”

Không hiểu vì sao…

Mồ hôi lạnh theo sống lưng Từ Thanh Sơn chảy xuống từng giọt.

“Thuộc hạ chỉ đành bám theo không rời. Khoảng một canh giờ trước, hắn ta uống chút rượu rồi ngủ, không biết mơ thấy gì, bỗng bật thốt một câu mơ.”

“Hắn ta nói gì?” Từ Thanh Sơn rõ ràng cảm nhận được tim mình run lên.

“Hắn ta nói, Ám vệ liếc nhìn Từ Thanh Sơn đầy e ngại: “Lão hầu gia à, hổ dữ còn không ăn thịt con mà!””

Từ Thanh Sơn túm lấy cổ áo hắn, giọng run bần bật, khản đặc, nghe khàn khàn và quái dị.

“Ngươi nói gì? Nhắc lại lần nữa!”

“Hắn nói, hổ dữ còn không ăn thịt con.”

Thế giới như thể bị ấn nút tắt âm.

Từ Thanh Sơn không còn nghe thấy gì nữa.

Tay hắn buông ra, cả người ngã phịch xuống ghế tre, bất động như khúc gỗ.

Ám vệ lặng lẽ lui ra, ngăn Mạch Tử đang muốn xông vào, lắc đầu.

*

Trong lều.

Từ Thanh Sơn nghiến răng, toàn thân run lẩy bẩy.

Sao trời hôm nay lạnh đến thế, phải mặc thêm một lớp áo nữa mới được.

Hắn gắng gượng đứng dậy tìm áo, nhưng vừa nhúc nhích đã ngã nhào xuống đất.

Hắn bò dậy, tay chân cố gắng chống đỡ, trượt một cái lại ngã.

Trán va vào mép ghế gỗ thô ráp, máu chảy ra, phối với nét mặt ấy, trông chẳng khác gì ác quỷ bò lên từ địa ngục.

Hắn không buồn để ý, loạng choạng bò tới, kéo lấy chiếc áo trên giá, khoác lên người.

Không đủ!

Hắn ôm chặt lấy chính mình.

“Nhị thúc, con vẫn thấy lạnh!”

“…”

“Người kéo chăn giúp con đi!”

“…”

Không ai đáp lại.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Vậy, người thực sự bán tên đó… là tổ phụ?

Vậy, nhị thúc đến gặp con trong mơ, là để con đừng trách ông sao?

Tại sao?

Từ Thanh Sơn cố hét lớn, nhưng không thể phát ra âm thanh nào, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.

Bàn tay đó siết chặt, siết chặt, lại càng siết chặt hơn nữa.

Hắn thở hổn hển từng hơi lớn.

Thở không nổi.

Chết đi như vậy… cũng tốt.

Hắn nghĩ: “Chết đi… cũng tốt lắm rồi.”

Lúc nhỏ luyện võ, mùa hè luyện giữa trời nóng bức, mùa đông luyện giữa cái rét cắt da. Luyện không tốt, roi của tổ phụ lập tức quất xuống.

Nhị thúc vừa lấy thân che chở, vừa khẩn cầu: “Cha, thằng bé còn nhỏ, đừng đánh, từ từ dạy.”

“Đánh vào người nó, đau trong tim ta, nhưng không đánh sao thành người?”

Tổ phụ, người thật sự đau lòng sao?

Nếu thật sự đau, sao vẫn hạ lệnh bắn mũi tên ấy?

Hắn là con ruột của ông cơ mà!

Vậy còn nhị thúc thì sao?

Mũi tên đó xuyên qua cổ hắn, không đau sao?

Nếu đau, sao vẫn bắt con không được oán trách ông ấy?

Dựa vào đâu mà không trách?

Từ Thanh Sơn bỗng bật cười rợn người, nụ cười đầy bi ai, đầy phẫn nộ, nước mắt tuôn ào ạt.

“Nhị thúc… xin người nói cho con biết, con phải làm sao đây?”

Con…

Nên hận ai?

Con…

Nên thương cảm ai?

Con…

Về sau từng ngày, từng đêm, liệu còn có giây phút nào yên bình không?

Bình Luận (0)
Comment