Trong cung, Tĩnh Bảo đi theo nội thị cầm đèn trở về viện. Trong sân đã thắp đèn sáng, mấy cung nhân đang đứng chờ nàng.
“Các ngươi lui xuống nghỉ đi, chỗ ta không cần hầu hạ.”
“Dạ!”
Chờ mọi người rời khỏi, Tĩnh Bảo khép cửa lại, rửa mặt súc miệng xong thì lấy tờ giấy vo tròn trong ngực ra, châm lửa đốt trên đèn.
Không cần xem lại nữa, từng chữ đều đã khắc sâu trong đầu nàng.
Nếu suy đoán của nàng không sai, mưu kế lần này chắc chắn là bút tích của Cố Trường Bình.
Hắn đến rồi!
Hắn đang ẩn mình trong một góc nào đó ở thành Tứ Cửu, vừa tính kế giúp nàng, cũng vừa tính kế cho Thanh Sơn.
Sự bất an những ngày qua lập tức tan biến như mây khói. Nàng cảm thấy như mình lại trở về Quốc Tử Giám năm xưa. Dù bọn họ có nghịch ngợm đến mấy, dù có làm trời làm đất thì hắn luôn có cách đỡ lấy tất cả.
“Giờ ta cũng đã có chỗ dựa rồi.” Nàng thì thầm với chính mình: “Vậy thì… còn sợ gì nữa!”
Cuối thu, trời sáng muộn.
Khi sắc trời vẫn còn mờ mịt, Lý Tòng Hậu đã mặc đồ chỉnh tề, chuẩn bị lên triều.
Vương Trung vội vàng tiến lên: “Bệ hạ, có chiến báo từ tiền tuyến.”
“Đọc đi!”
“Tối qua, Quân Bắc đột nhiên lui quân ba trăm dặm. Giờ Dần, Từ Tướng quân đã dẫn đại quân xuất phát.”
Lý Tòng Hậu nhíu mày: “Lý Quân Tiện lui quân ư? Không hợp lý chút nào.”
Vương Trung vội nói: “Từ Tướng quân và các tướng phân tích rằng, hoặc là do thiếu lương thực, bất đắc dĩ phải lui; hoặc là cố ý dụ địch vào bẫy.”
Lý Tòng Hậu cười nhạt: “Đa phần là do Cố Trường Bình bày mưu. Sau triều sớm, truyền Thái phó và Vương Tử Trừng đến ngự thư phòng gặp trẫm.”
“Dạ!”
Vương Trung khom lưng, đưa một tay ra đỡ: “Bệ hạ, đến giờ rồi, nô tài dìu bệ hạ thượng triều.”
Vừa ra khỏi tẩm điện, chợt thấy một cung nữ hớt hải chạy đến.
Cung nữ chạy tới gần, lập tức quỳ sụp xuống: “Bệ hạ, Tĩnh cô nương bệnh rồi, nhờ nô tì đến xin nghỉ với bệ hạ.”
Thấy Hoàng đế không nói gì, Vương Trung vội vàng nói: “Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại bệnh rồi?”
“Bẩm công công, đèn trong phòng Tĩnh cô nương đêm nào cũng sáng đến tận sáng hôm sau, e là do kiệt sức.”
Lúc này, Lý Tòng Hậu mới “ồ” một tiếng: “Trẫm lệnh cho các ngươi hầu hạ, sao không khuyên nhủ nàng?”
“Nô tì có khuyên, nhưng không lay chuyển được.”
Gương mặt u ám suốt nhiều ngày qua của Lý Tòng Hậu bất chợt hé ra vài phần ý cười: “Truyền thái y đến khám cho nàng.”
“Dạ!”
“Vương Trung.”
“Bệ hạ?”
“Tướng quân giao nàng cho trẫm, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Bảo Hoàng hậu và Tô phi cùng đi thăm nàng thay trẫm.”
“Nô tài sẽ lập tức truyền lời.”
Lý Tòng Hậu ngồi lên long giá, quay đầu nhìn về hướng viện của Tĩnh Bảo.
Dù sao cũng là nữ tử, bề ngoài tỏ ra bình thản đến đâu thì trong lòng vẫn lo lắng sợ hãi.
Đây mới đúng là bộ dáng mà nữ nhân nên có!
Một nữ nhân sao có thể bình tĩnh, trấn định, thậm chí không sợ chết hơn cả nam nhân được?
Tĩnh Bảo vừa đổ bệnh, viện vốn vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt.
Vương Hoàng hậu nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mắt, mỉm cười hỏi: “Thái y nói sao?”
“Đa tạ nương nương quan tâm.”
Tĩnh Bảo tựa vào giường, cầm khăn ho nhẹ hai tiếng, trả lời: “Thái y nói do suy nghĩ quá độ, dẫn đến tà khí nhập thể. Uống vài thang thuốc, thả lỏng tinh thần là ổn.”
“Vậy thì thả lỏng đi.” Vương Hoàng hậu dịu dàng: “Có Từ Đại tướng quân trấn thủ, chẳng lo gì Quân Bắc không thua.”
“Cầu mong là thế!”
Bên cạnh, Tô Uyển Nhi lạnh lùng lên tiếng. Không hiểu sao, nàng vừa nhìn mặt Tĩnh Bảo là đã không ưa nổi.
Từ dưới nhìn lên, mang nét phong lưu nửa nam nửa nữ; từ trong nhìn ra, lại có chút yêu mị như hồ ly.
Chẳng trách lại khiến nam nhân say mê đến vậy.
Nói trắng ra, cũng chỉ là một con hồ ly tinh khoác da nam nhân.
Tĩnh Bảo nghe thấy mấy chữ ấy, từ từ cụp mắt xuống. Khuôn mặt vừa có chút hòa hoãn lập tức hiện rõ vẻ nặng trĩu tâm sự.
Dạo gần đây, Vương Hoàng hậu luôn bị Tô Uyển Nhi đè đầu, lòng vốn đã không vui, thầm nghĩ: Hoàng thượng sai ta đến là để an ủi, chứ không phải để ngươi ngồi đó rắc muối vào vết thương.
Bà thản nhiên nói: “Tô phi vừa rồi nói ‘cầu mong’, ý là không tin Từ Tướng quân có thể đánh thắng trận sao?”
Đào hố ư?
Ta ngu đến mức nhảy vào chắc?
Tô Uyển Nhi mỉm cười: “Nương nương hiểu lầm rồi. Thần thiếp chỉ mong Từ Tướng quân ngày nào cũng thắng trận, để giữ được mạng cho tất cả mọi người.”
Câu sau như cây kim châm thẳng vào tim Vương Hoàng hậu.
Đúng vậy.
Một khi thành vỡ, bà dù có thế nào cũng không thể sống được. Không chỉ là bà, mà cả đứa con thơ dại và toàn bộ Vương gia cũng chỉ chờ chết.
Chẳng trách Thám hoa lang bệnh đến mức đổ gục. Chính nàng đây chẳng phải cũng đang cắn răng gắng gượng sống sao?
Nghĩ đến đây, Vương Hoàng hậu lập tức mất hết hứng, đang định đứng dậy rời đi, lại thấy Tô Uyển Nhi lộ vẻ đắc ý.
Đúng rồi!
Nhà họ Tô có liên quan đến Lý Quân Tiện và Cố Trường Bình. Dù không nể mặt người này thì cũng nể mặt người kia. Nữ nhân này hơn bà một con đường thoát thân.
Nhưng có đường thoát thì sao chứ?
Vương Hoàng hậu cố tình thở dài: “Tĩnh cô nương nghỉ ngơi cho tốt, bổn cung cáo lui.”
Tĩnh Bảo vội gượng ngồi dậy: “Nương nương chỉ mới ngồi một lát đã đi sao?”
“Bên ngoài đang giao tranh, lòng ta cũng rối bời. Phải đến trước Phật tổ khấn vái, mong Bồ Tát phù hộ Đại Tần vượt qua kiếp nạn này. Bằng không…”
Ánh mắt Vương Hoàng hậu lạnh lẽo lướt qua Tô Uyển Nhi: “Bổn cung đã chuẩn bị sẵn một dải lụa trắng. Dù sao cũng là cái chết, chỉ tiếc là đứa bé…”
Tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, Tô Uyển Nhi rùng mình một cái.
Nếu thành thất thủ, nàng có thể dựa vào quan hệ giữa nhà họ Tô và hai người kia để giữ mạng.
Nhưng con nàng thì sao?
Đứa bé là cốt nhục ruột thịt của Lý Tòng Hậu, sao bọn họ có thể để nó sống?
Vừa nãy… sao ta còn dám ra vẻ đắc ý trước mặt Hoàng hậu chứ?
Thật ngu xuẩn đến cực điểm!
Tô Uyển Nhi định thần lại thì phát hiện Hoàng hậu không biết đã rời khỏi từ khi nào.
“Tĩnh cô nương nghỉ ngơi cho tốt, bổn cung cũng xin cáo lui.”
“Xin nương nương dừng bước!”
Tĩnh Bảo trên giường hành lễ một nửa.
“Nghe cung nhân nói, còn hai ngày nữa là tròn một năm tuổi của nhị hoàng tử. Dân nữ vào cung vội vàng, chẳng có gì quý giá, chỉ có vài lời chúc lành. Dân nữ xin chúc nhị hoàng tử mạnh khỏe bình an.”
Tô Uyển Nhi giật mình.
Điều khiến nàng giật mình không phải là miệng lưỡi khéo léo của Thám hoa lang, mà là, đứa con của nàng mới chỉ vừa tròn một tuổi, mới chỉ thấy ba trăm sáu mươi lăm lần nhật nguyệt lên xuống.
Không được!
Dù thế nào cũng phải bảo vệ đứa bé này!
Tô Uyển Nhi vừa suy nghĩ vừa quay về Thuỷ Tích điện, lập tức gọi Thẩm cô cô đến.
“Còn hai ngày nữa là sinh nhật tròn một tuổi của con ta. Ta muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho nó.”
Thẩm cô cô giật mình kinh hãi: “Nương nương, tình hình bây giờ… đừng nói là sinh nhật của hoàng tử, ngay cả sinh nhật của Hoàng hậu hay thái tử cũng chẳng tổ chức, cùng lắm là ngự thiện phòng nấu bát mì trường thọ, thêm vài món là cùng.”
“Cô cô không hiểu đâu!”
Tô Uyển Nhi nắm chặt tay bà, ghé tai hạ giọng: “Tổ chức tiệc sinh nhật chỉ là cái cớ. Ta muốn nhờ ca ca ta âm thầm cầu xin Cố Trường Bình và Lý Quân Tiện giúp đỡ.”
Thẩm cô cô mặt cắt không còn giọt máu, không dám tin nhìn nàng: “Nương nương định…”
“Bằng mọi giá phải giữ lại mạng cho con ta!” Tô Uyển Nhi nghiến răng: “Hôm nay Hoàng hậu đã làm ta tỉnh ngộ. Dù ta có dựa vào nhà họ Tô mà sống được, nhưng con ta thì không.”
Thẩm cô cô mềm nhũn chân, ngồi phịch xuống giường.
Ánh mắt Tô Uyển Nhi đỏ rực như máu tràn ngập.
“Chuyện này, chỉ có thể trông cậy vào đại ca ta. Nên tiệc sinh nhật một tuổi của con, dù thế nào cũng phải tổ chức. Cô cô, mau giúp ta nghĩ cách!”