Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 826

“Mỹ nhân, đi với ta một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Tới nơi rồi sẽ biết.”

Ta nhìn gương mặt nở nụ cười nịnh nọt của Tiền Tam Nhất, có cảm giác muốn vớ ngay một cục gạch nện thẳng vào mặt hắn.

Hắn giấu kỹ thân thế của Thịnh Nhị như thế, còn ra vẻ đạo mạo gọi đó là “tôn trọng” cô nương người ta, tôn trọng cái khỉ gì chứ!

Tên khốn này rõ ràng là muốn giở trò cảm động lòng ta trước, rồi sau đó thừa cơ giáng cho một đòn chí mạng.

Không phải thứ tử tế gì!

Ta vốn định từ chối thẳng thừng, nhưng nghĩ đến việc Nhị gia còn chưa về, mà hắn lại đứng ngóng trông sốt ruột thế kia, ta đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Xe ngựa ra khỏi thành, đi mãi mới tới một sườn núi.

“Sao vậy, trong thành Tứ Cửu nhiều cô nương xinh đẹp như thế không dẫn ta đi gặp, lại dắt ta ra vùng hoang vu này ngắm núi?”

“Quan trọng là, nhiều cô nương như thế, ngươi có nhìn không?”

Tên khốn này một lời đã chạm trúng chỗ chí mạng của ta.

Đúng vậy.

Thật sự không nhìn.

Nếu tội xinh đẹp cũng bị chém đầu thì ta chắc chắn phải chết từ lâu rồi.

Nhìn bọn họ làm gì?

Hừ!

Còn không bằng ta ngắm bản thân mình ấy chứ.

“Đi thôi, mỹ nhân, qua ngọn núi này là đến nơi rồi.”

Tên này rốt cuộc muốn giở trò gì?

Mang theo một bụng tò mò, ta theo hắn lóc cóc leo núi.

Nếu đổi lại là trước đây, ta nhất định sẽ than vãn đường núi khó đi. Nhưng từ sau khi trở về từ núi Trường Bạch, thứ này mà gọi là núi á?

Rõ ràng chỉ là một ụ đất nhỏ thôi.

Vượt qua sườn núi, xuống đến chân núi, trước mặt là một ngôi am ni cô.

Nhưng trong am không phải ni cô mà là… kỹ nữ, hơn nữa còn toàn là kỹ nữ già.

Thấy chúng ta tới, đám kỹ nữ già đó xúm lại niềm nở.

Ọe!

Mùi phấn son rẻ tiền trên người bọn họ suýt nữa khiến ta nôn ra tại chỗ.

Ta trừng mắt với Tiền Tam Nhất: “Đám người này là ai? Sao ngươi quen biết họ?”

Tiền Tam Nhất trả lời: “Ta nuôi bọn họ.”

Ta bất chợt cảm thấy rùng mình.

Tên này từ thuở mặc quần hở đáy đã chơi với ta rồi, trên người hắn có mấy cái nốt ruồi ta còn rõ như lòng bàn tay.

Nuôi kỹ nữ á?

Ta nghi hắn bị chó gặm mất não rồi.

“Phượng Tiên!”

“Tiền thiếu gia!”

Một phụ nhân có vài phần nhan sắc bước tới.

Trông khá quen mắt, hình như ta từng gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ nổi.

“Người phụ nữ chết trước kia tên là Lý Khanh Khanh, có phải có đứa con gái tên là Lý Trần Trần không?”

“Đúng, đúng là cái tên đó.”

“Con bé đó có phải mắc bệnh tim? Sống không qua được ba mươi tuổi?”

“Sao Tiền thiếu gia biết?”

“Ngươi đừng lo chuyện đó, mau trả lời đi.”

“Đúng là bị bệnh tim thật, là bệnh mang từ trong bụng mẹ. Có sống nổi qua ba mươi không thì chẳng ai dám chắc, nghe nói bệnh này khó trị lắm.”

“Tính tình thế nào?”

“Không ra sao cả, động tí là khóc, suốt ngày ra vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng thật ra tâm địa ác độc lắm. Số bạc mẹ nó tích cóp cả đời, bị con tiện nhân ấy cuỗm đi sạch.”

Tiền Tam Nhất nhướng mày: “Còn gì nữa không?”

“Con bé đó mới mười ba tuổi đã lén lút với đàn ông rồi, thủ đoạn khỏi phải nói, dụ dỗ được bao nhiêu thằng ngu tình nguyện dâng bạc cho nó.”

“Phải rồi, Tiền công tử, con nhỏ đó tay chân cũng không sạch sẽ, ăn trộm tiền mẹ nó không chỉ một hai lần, chẳng qua mẹ nó cứ tin nó mãi thôi.”

Tiền Tam Nhất quay sang ta, nói: “Con nhỏ Lý Trần Trần đó là đứa đã quyến rũ Sào Diệp Chu đấy. Mắt hắn đúng là mù thật rồi.”

“Không mù thì sao đến lượt ngươi, lời to thế?”

Tiền Tam Nhất: “…”

Ta đắc ý cười.

Nói chuyện chọc tức người khác, mỹ nhân ta đây chưa từng thua ai!

Lúc rời khỏi am ni cô, trên người Tiền Tam Nhất chẳng còn đồng nào, lúc này ta mới hiểu hắn tiêu tiền vào đâu.

“Cái bà Phượng Tiên đó nhìn quen mặt thật, mà cái tên cũng quen nữa.”

“Ngươi thật sự không nhớ sao?”

“Nhớ gì?”

“Bà ta là tiểu thiếp của cha ta.”

Ta ngẩn người mất một lúc, rồi nhảy dựng lên mắng: “Tiền Tam Nhất! Ngươi nuôi tiểu thiếp của cha mình, không sợ mẹ ngươi biết rồi tức chết à?”

Tiền Tam Nhất bỗng thở dài một hơi thật sâu.

“Mỹ nhân, năm đó dịp Thanh Minh, ta lén đi thăm mộ muội muội, từ xa đã nghe tiếng khóc. Tới gần nhìn thì ra là bà ta.”

“Ngươi mềm lòng rồi?”

“Bà ta khóc lóc thảm thiết, còn lải nhải kể một đống chuyện ngày xưa.”

Tiền Tam Nhất bất đắc dĩ nói: “Mẹ bà ta chỉ là một tiểu thiếp, bị chính thất hại chết. Bà ta bị bán vào kỹ viện, một lòng muốn trèo lên trên.

Sau lại tuổi già sắc tàn, không bám trụ được trong kỹ viện nữa, lại mang một thân bệnh tật, lang thang đầu đường xó chợ… Mỹ nhân à, không phải ta muốn nuôi bà ta, là ta thay muội muội ta nuôi bà ta.”

Ta chẳng biết nên nói gì, cũng không muốn đánh giá xem hắn làm vậy là đúng hay sai.

Trên đời này, ai chẳng có một cái gai trong lòng, nếu việc nuôi dưỡng mấy bà kỹ nữ đó có thể làm cái gai ấy bớt nhức nhối, vậy bỏ chút bạc có là gì?

“Giờ ngươi biết Lý Trần Trần là hạng người gì rồi, định làm gì?”

“Ta muốn đợi Nhị gia trở về rồi nói cho nàng biết.”

“Nói cho nàng biết làm gì?”

“Ta muốn nàng hiểu rõ, cái đứa Lý Trần Trần đó đến xách giày cho nàng cũng không xứng.”

Tiền Tam Nhất cười khẩy.

“Về xuất thân, Nhị gia cũng chẳng cao quý hơn Lý Trần Trần bao nhiêu. Nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào đàn ông, chưa từng có ý định moi thứ gì từ họ. Trái lại, đàn ông cho nàng một phần, nàng trả lại ba phần.”

Ta gật đầu đồng tình.

“Cho nên, nàng mới xứng đáng để ta chờ!”

Lại nữa rồi!

Chờ Nhị gia thì ghê gớm lắm sao?

Ta hừ một tiếng, thầm nghĩ: tên này rõ ràng đang khoe mẽ rằng Nhị gia có chút tình ý với hắn rồi.

“Phải rồi, rảnh rỗi thì đi với ta một chuyến đến Sào gia bảo.”

Ta lập tức cảnh giác: “Đi đánh nhau à?”

“Chúng ta là người văn minh, đánh gì mà đánh!”

Tiền Tam Nhất nhìn ta đầy khinh bỉ: “Ta muốn tới lấy lại hồi môn của Nhị gia, đâu thể để họ chiếm không như thế.”

Ta: “Cái này mà ngươi cũng nhớ được?”

Tiền Tam Nhất trả lời hết sức đường hoàng: “Ngươi đừng quên, chúng ta đều nợ ngập đầu, một hai lượng bạc cũng phải xẻ đôi mà xài!”

Ta: “…”

Nợ nần chồng chất thì liên quan gì tới hồi môn của Nhị gia chứ?!

Còn chưa kịp đi Sào gia bảo, Tiền Tam Nhất đã lên đường đến phủ Bảo Định nhậm chức.

Thiếu hắn, bên cạnh ta bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Nghĩ đến trước kia năm người chúng ta cùng nhau vào ra, đến đi vệ sinh cũng muốn khoác vai nhau, ta không khỏi cảm thán khôn nguôi.

Vô cớ mà lại nhớ đến Thanh Sơn.

Từ sau khi chia tay ở núi Trường Bạch, tên đó bặt vô âm tín, thật sự khiến người ta lo lắng.

“Tiểu Thất!”

“Gia?”

“Thu dọn đồ đạc, ta muốn sang ở nhờ Thịnh phủ ít hôm.”

“Gia, nhà mình tốt thế này, muốn gì có nấy, sao cứ phải tới Thịnh phủ làm gì?”

Ta tặng hắn một cái cốc vào đầu: “Tiên sinh với Thất gia đã định chuyện hôn sự rồi đúng không?”

Tiểu Thất xoa đầu: “Đúng vậy!”

“Tiên sinh không người thân thích, chẳng phải là một thân một mình sao?”

“Đúng!”

“Vậy ta có tính là người nhà bên ngoại của tiên sinh không?”

“Tính!”

“Người nhà bên ngoại có nên góp sức, hỗ trợ chuyện hôn sự không?”

“Phải!”

“Ở gần thì có tiện hơn không?”

“Phải!”

“Vậy ngươi còn lắm lời cái gì?”

“…”

“Không được, ta phải đổi tên cho ngươi.”

“Đổi thành gì?”

“Ngốc Thất!”

Ngốc Thất đỏ mặt chạy biến.

Ta tựa vào cửa, thở dài.

Ở gần một chút, không chỉ tiện lợi, mà còn ấm cúng hơn.

Ta, một mỹ nhân trời không sợ, đất không sợ…

Chỉ sợ bên cạnh vắng tanh lạnh lẽo.

Cô đơn lắm thay!

Bình Luận (0)
Comment