“Gia, gia ơi!”
Tiểu Thất khóc lóc thảm thiết chạy tới: “Tiên sinh dọn ra khỏi Thịnh phủ rồi!”
“Sao lại thế?”
“Nói là Hoàng thượng truyền khẩu dụ, bảo tiên sinh dọn về Cố phủ.”
Phải nói rằng, quyết định lui về của tiên sinh đúng là sáng suốt.
Chính nhờ việc lui về ấy, tân đế vẫn đối xử với người như xưa, thậm chí còn tốt hơn xưa.
“Vậy thì đến Cố phủ thôi.”
…
Xe ngựa đến đầu hẻm Cố phủ thì không vào được nữa, cả con hẻm đã chật kín người đến chúc mừng tân gia.
Giàu ẩn sâu núi vẫn có người tìm, nghèo giữa chợ cũng chẳng ai hay.
Ai chẳng biết người được tân đế tín nhiệm nhất là Cố Trường Bình? Ai chẳng rõ, chỉ cần lọt được vào mắt xanh của Cố Trường Bình thì tương lai sẽ rực rỡ vô cùng.
“Đi hỏi xem chuyện gì xảy ra vậy?”
“Dạ!”
Tiểu Cửu rất nhanh đã quay lại: “Gia, Cố phủ đóng cửa không tiếp khách. Hay là… chúng ta cũng…”
“Ta là khách à?”
Ta nhảy xuống xe, phất tay áo: “Ta đi cửa sau, hai đứa tự nghĩ cách mà vào!”
Không cần quay đầu, ta cũng đoán được nét mặt hiện giờ của Tiểu Thất và Tiểu Cửu phía sau.
Hai đứa này theo ta từ nhỏ, trong mắt trong lòng chỉ có một mình ta là chủ.
Nhưng gần đây ta phát hiện, hai tên này có xu hướng phản bội.
Mỗi lần đến Tĩnh phủ, mặt mày cả hai lại tươi rói như hoa nở. Chẳng phải vì cơm Tĩnh phủ ngon hơn, Thất gia khách sáo hơn, còn có cả A Man xem bói vĩnh viễn không chuẩn kia, dáng dấp lại còn đẹp sao?
Ta đã sớm tính xong số phận cho hai đứa nó rồi tám phần mười là kiếp qua đường.
Bên A Man đã có một kẻ tên Tề Lâm, tên này bỏ luôn cả chủ nhân mình, ngày ngày lon ton theo A Man, gọi là gì?
Gọi là: “Gần nước được hưởng trăng trước!”
…
Ung dung thong thả đi đến cửa sau Cố phủ, ta chết sững.
Cửa sau cũng toàn là người.
Trong đám đông còn có người quen, tên ma đầu gây họa của phủ Tuyên Bình Hầu, Lục Hoài Kỳ, đang nhìn cánh cửa đỏ đóng chặt mà thở dài đầy bất lực.
Thấy ta, mắt hắn sáng lên.
“Cao Triều, giờ làm sao đây?”
Ta trợn trắng mắt.
Cao Triều?
Ta với hắn từ khi nào đã thân đến mức gọi cả tên rồi?
“Nếu không được thì trèo tường thử?”
Ta lại lườm hắn thêm lần nữa.
Dù gì ta cũng là một tiểu quan ở Hình bộ, còn Lục thiếu gia ngươi bây giờ đang làm mưa làm gió ở Công Bộ, chuyện trèo tường thế này mà cũng mở miệng ra được…
“Còn ngần ngừ gì nữa?”
Lục thiếu gia nắm lấy cánh tay ta, lôi đi luôn.
“Ê…”
Ta giãy mấy lần mà không thoát nổi, thằng khốn này dạo này khỏe dữ vậy?
“Ta biết Cố phủ có một chỗ trèo tường rất thuận tiện.”
Hắn chẳng nhận ra sắc mặt ta đã sầm lại: “Ngươi đừng sợ, nếu trèo không nổi, ta sẽ đỡ mông cho ngươi từ dưới!”
Ta: “…”
Tên thất học!
Mông mỹ nhân mà gọi là mông à? Đó là ngọc đồn*!
*Đồn củm là mông thôi, nhưng cách gọi này cổ xưa hơn.
…
Hai chúng ta lòng vòng một hồi, thật sự tìm được một chỗ vắng vẻ.
“Ngươi trước, hay ta trước?” Lục thiếu gia hỏi.
Ta vuốt ngọc đồn của mình: “Ngươi trước đi.”
Lục thiếu gia rất hào hứng: “Vậy ta lên rồi kéo ngươi lên.”
Ta lại nhìn tay mình, sau khi cân nhắc được mất, đành hy sinh đôi tay ngọc.
Hắn vụt vụt trèo lên đầu tường, quay người lại: “Lên đi!”
Ta nắm lấy tay hắn, mượn sức nhún một cái, nhẹ nhàng lên tới.
“Ngươi đứng vững, ta xuống trước.”
Lục thiếu gia nhảy xuống, quay lại ngẩng đầu nhìn ta: “Đừng sợ, ta đỡ ngươi!”
Ta lật cái tròng mắt trắng lần thứ ba.
“Tránh ra!”
Tuy ta có biệt danh là mỹ nhân, nhưng đó chỉ là nói về gương mặt. Còn vóc dáng, thân thủ của ta…
“Không hay rồi, bên kia có người trèo tường!”
Đúng lúc này, chẳng biết tên trời đánh nào gào lên một tiếng, làm ta hoảng hốt trượt chân, cả người rơi thẳng xuống.
Xong đời con bà nó rồi!
Một đôi tay khỏe mạnh đỡ ngang lấy ta.
“Cao Triều, đừng thấy mặt ngươi còn đẹp hơn cả nữ nhân, cái thân này… nặng chết đi được!”
Lục thiếu gia nhăn mặt r*n r*: “Mau xuống, ta chịu không nổi nữa rồi!”
Cái xấu hổ khi ngã bất ngờ được vơi đi chút ít, ta lườm hắn: “Không ngờ ngươi là loại đẹp mã mà vô dụng.”
Lục thiếu gia: “Lần sau đổi ngươi đỡ ta thử xem?”
Còn có lần sau?
Ta hừ một tiếng.
Cố Trường Bình rơi xuống, ta đỡ còn được.
Ngươi á…
Rơi chết quách cho rồi!
Không phải ta độc miệng với Lục thiếu gia, mà thật sự là ân oán giữa ta với hắn quá sâu, đến giờ dù có thể yên ổn ngồi cùng một phòng, ta vẫn phải nguyền rủa hắn vài câu mới thấy hả dạ.
Tân đế đăng cơ, Tuyên Bình Hầu hoàn toàn lui về ở ẩn, chỉ còn giữ hư danh là hầu gia.
Tên này nhờ có công theo rồng nên được thăng chức ở Công Bộ.
Cũng vì vậy, nghe nói gần đây mai mối đến cửa cầu thân đông như trẩy hội, vợ chồng Tuyên Bình Hầu hoa cả mắt.
Hai đứa ta chỉnh lại áo quần, cùng vào phủ.
Bỗng ta nhớ ra một chuyện: “Ngươi đến Cố phủ làm gì?”
Lục thiếu gia lộ chút u sầu trong mắt: “Tuy là gả vào nhà người ta, nhưng chuyện hôn lễ cũng phải thương lượng. Ta đây chẳng phải đang thay cha chạy việc sao!”
Ta hơi sửng sốt: “Vậy là đã định ngày rồi à?”
Lục thiếu gia chỉ về phía hoàng cung: “Còn phải chờ người kia quyết định, nhưng những việc cần chuẩn bị thì mình phải làm trước, kẻo đến lúc đó lại loạn hết cả lên.”
Cứ thế đi tới viện của Cố Trường Bình.
Cố Dịch chặn chúng ta lại: “Hai vị công tử, gia đang có khách, xin chờ một lát.”
“Vậy ta đi quanh chỗ khác dạo một vòng.”
Cố Dịch lập tức kéo ta lại: “Cao công tử, đi đâu cũng được, chỉ xin tránh xa Kỳ Minh Hiên.”
“Kỳ Minh Hiên?”
Ta cau mày: “Ai đặt cái tên sến súa vậy?”
Cố Dịch: “Là Kỳ Thần y đặt.”
“Hắn á!”
Mắt ta dao động.
Lão Kỳ đó từ sau khi nhìn thấy sự phồn hoa của kinh thành là chẳng muốn quay về núi Trường Bạch hẻo lánh nữa.
Tân đế mời hắn làm viện trưởng Thái y viện, lão từ chối ngay, giờ cứ quanh quẩn bên cạnh Cố Trường Bình.
“Yên tâm, ta tránh hắn còn không kịp, chắc chắn sẽ đi đường vòng.”
“Có chuyện gì khuất tất mà phải tránh ta vậy?”
Sắc mặt ta biến đổi, “chát” một tiếng mở quạt, quay lại cười híp mắt.
“Ô, Kỳ Thần y à, lâu quá không gặp, khí sắc thật tốt, áo quần cũng đẹp, vải gì thế? Mặc bộ này ra ngoài, đám hoa khôi chắc sẵn sàng trả bạc để được theo ngài đấy!”
Cố Dịch: “…”
Lục thiếu gia: “…”
Kỳ Thần y lập tức vui ra mặt, rút từ ngực ra một bình sứ, ném vào lòng ta: “Ta thích nhất là ngươi biết nhìn người, dám nói thật!”
Ta nhìn bình sứ, hỏi: “Cái gì đây?”
“Thập toàn đại bổ hoàn.”
“Ăn vào thì sao?”
Kỳ Thần y ghé lại, thần bí nói: “Ăn vào, một đêm không dưới bảy lần, ta còn chưa nỡ cho Cố Trường Bình dùng đấy!”
Ta xuýt xoa mấy tiếng.
“Đồ tốt thế này, chắc đắt lắm. Bảo sao sáng nay vừa ra khỏi cửa đã thấy chim khách hót vang trên đầu, thì ra là điềm lành.”
Trăm kiểu nịnh, nịnh vẫn không sai bao giờ.
Kỳ Thần y hàn huyên với ta vài câu, cười như hoa nở, khoanh tay rời đi.
Ta xoay người ném bình sứ vào ngực Lục thiếu gia: “Bán giúp ta, một viên một trăm lượng!”
Lục thiếu gia: “…”
Cố Dịch: “…”
Ta thở dài: “Muốn giữ được gia đình, phải biết tiết kiệm, chi tiêu hợp lý!”
Ông đây đang nợ như chúa Chổm đây này!