Khách của Cố Trường Bình hôm ấy là Cao Chính Nam.
Vừa thấy ta, y thoáng ngẩn ra một chút, rồi bèn hành lễ, mỉm cười nói: “Cao công tử, lại gặp rồi!”
Lời tuy khách sáo, nhưng nụ cười trên mặt lại rất chân thành. Tuy ta và y mới gặp nhau không nhiều, nhưng ấn tượng thì vô cùng tốt.
Ta hoàn lễ: “Cao đại ca, đã lâu không gặp.”
“Hoài Kỳ cũng tới rồi à!”
“Tỷ phu!”
“Cùng ở lại dùng bữa rồi hẵng đi.”
Cố Trường Bình dặn Cố Dịch: “Bảo phòng bếp làm thêm vài món ngon.”
Hôm nay y mặc một bộ trường sam màu mực, dáng vẻ thư sinh, ánh mắt nhìn sang ta vẫn dịu dàng như xưa.
“Ngươi cứ ở viện kế bên ta, ta đã sai người dọn dẹp xong xuôi cả rồi.”
Trán ta rịn một tầng mồ hôi, còn chưa mở miệng đã bị nhìn thấu, chẳng trách Nhị gia gọi y là “cáo già”!
Cáo già lại quay sang nói với Lục tiểu gia: “Lễ nghi quy củ đều là hư danh cả, ngươi về nói với cha, bên ta thế nào cũng được, chỉ cần không để Thất gia phải ấm ức thôi.”
Lục tiểu gia tỏ ra khó xử: “Cha nói không được để tiên sinh chịu thiệt, tiên sinh lại bảo không để Thất gia chịu thiệt, vậy rốt cuộc ta phải nghe ai?”
Cố Trường Bình mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Lục tiểu gia rất biết điều: “Vậy ta nghe lời tiên sinh.”
Cao Chính Nam cười: “Nghe lời tiên sinh là đúng rồi.”
“Đừng gọi tiên sinh với chả tiên sinh nữa.” Cố Trường Bình nói: “Chính Nam huynh lớn hơn ta mấy tuổi, cứ gọi một tiếng Trường Bình là được; Hoài Kỳ nhỏ hơn ta vài tuổi nhưng vai vế lại cao hơn, cũng cứ gọi Trường Bình thôi!”
Lục Hoài Kỳ liếc ta một cái.
Ta hiểu ngay ánh mắt kia có ý gì, ta đây có lá gan nào dám gọi thẳng “Trường Bình” ư, chẳng phải điên rồi sao?
Mọi người cùng sang sảnh nhỏ, đồ ăn đã bày sẵn.
Cố Trường Bình bảo ta và Lục tiểu gia cứ tự nhiên, còn mình thì vừa ăn vừa trò chuyện với Cao Chính Nam.
Ta dựng tai nghe lỏm mấy câu, mới biết hai người đang bàn chuyện trà và tơ lụa.
“Tắc Thành, ngươi với Tam Nhất cũng góp một phần đi.”
Cố Trường Bình nhìn ta: “Bạc ta tạm ứng trước, ngươi về nói với Tam Nhất một tiếng.”
Ta thầm giật mình: “Tiên sinh…”
Tiên sinh chẳng để ta nói xong, đã nâng chén mời Cao Chính Nam: “Chính Nam ngươi, chuyện phương Nam sau này phải nhờ ngươi vất vả rồi.”
Cao Chính Nam: “Yên tâm, nhất định dốc toàn lực.”
Bữa cơm ăn mà lòng ta chẳng yên, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải Cố Trường Bình đã biết chuyện chúng ta mắc nợ hay không.
Sau bữa, đang uống trà, ta túm lấy tiên sinh: “Tiên sinh, tiên sinh có phải…”
“Ngươi hỏi nhiều quá đấy.” Cố Trường Bình hất tay ta ra: “Chức vụ ở Hình bộ thế nào? Những vụ chờ chém sau thu đã xét xong cả chưa? Có án oan nào không?”
Ta cứng họng, bèn bỏ chạy.
Vừa tới cổng trong đã thấy Lục Hoài Kỳ chờ sẵn, vừa thấy ta lập tức phàn nàn: “Dù ta gì cũng là biểu ca của Tiểu Thất, vậy mà hắn chẳng thèm nói cho ta góp vốn, thật thiên vị!”
Ngươi là cái thá gì!
Chúng ta với Cố Trường Bình là quan hệ gì chứ!
Để an ủi trái tim tổn thương vì bị ghẻ lạnh của hắn, ta hào sảng nói: “Lợi nhuận từ bán thập toàn đại bổ hoàn, ta cho ngươi hưởng ba phần.”
Lục Hoài Kỳ đấm một quyền lên ngực ta: “Đúng là huynh đệ tốt!”
Có thể đánh nhẹ chút không, cái đồ rùa đen này!
…
Sau khi dọn đến Cố phủ, ăn uống chẳng phải lo, lại có thể thường xuyên đấu võ mồm với lão Kỳ, đánh cờ với Cố Trường Bình.
Ta thậm chí đã bắt đầu tính toán, đợi họ thành thân xong thì sang Tĩnh phủ, cũng lấy một viện mà ở.
Lúc ấy, thánh chỉ trong cung đưa tới, hôn sự định vào mồng tám tháng mười một. Tính ra cũng còn nửa năm nữa.
Ta lại nhớ đến Thanh Sơn.
Tiên sinh với Thất gia thành thân, liệu hắn có quay về không?
Ngày lành do Khâm Thiên Giám chọn, tất nhiên Cố Trường Bình phải vào cung tạ ơn.
Tối đó, ta từ nha môn trở về phủ, vậy mà tiên sinh vẫn chưa về. Quân thần hai người có thể nói nhiều đến thế sao?
Đợi trời tối mịt, Cố Trường Bình mới trở về, cùng về còn có Tế tửu Quốc Tử Giám Thẩm Trường Canh.
Thấy ta đang chờ, Cố Trường Bình nói: “Đồ trong cung khó ăn quá, ta với Trường Canh vẫn chưa no, ngươi cùng ăn thêm tí nữa đi.”
Chẳng phải là có chuyện muốn nói sao.
Ta bèn đồng ý ngay.
Quả nhiên, mới ăn mấy miếng, tiên sinh đã mở lời: “Hoàng đế muốn lập hậu, hỏi ý ta.”
Ta bưng bát canh: “Tiên sinh trả lời thế nào?”
Cố Trường Bình: “Chu thị là chính thê, lại sinh hai con trai, xét tình lý đều nên lập.”
Nghe đến đây, ta cảm thấy như vừa bắt được một điều gì rất tinh tế.
Hậu cung tân đế hiện giờ, người được sủng ái nhất là Lý nương nương, nếu vậy thì câu hỏi kia…
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn lập Chu thị?” Ta hỏi.
Thẩm Trường Canh chen lời: “Một là Chu thị cũng chẳng thông tuệ gì cho cam, hai là bởi vì Chu Minh Sơ.”
Ta bừng tỉnh.
Chu Minh Sơ giờ vẫn còn bị nhốt trong đại lao Hình bộ, nếu lập Chu thị làm hậu, vì thể diện hoàng gia, tất phải cho Chu Minh Sơ một thân phận xứng đáng.
Cho dù tân đế đồng ý, nhưng những tướng sĩ từng cùng ngài đánh trận sống còn chống lại Chu Minh Sơ, trong lòng e cũng không phục.
Chuyện này thực ra giống hệt tình cảnh mà Từ Thanh Sơn đang đối mặt.
“Chu thị là người do tiên đế ban hôn.”
Cố Trường Bình điềm đạm nói: “Mọi việc cứ phải danh chính ngôn thuận, nếu không, sau này sử sách biết viết sao đây?”
Câu này suýt khiến ta phát điên.
Nếu nói trong lòng tân đế có gai thì phải là hai chuyện: một là nguồn gốc ngai vàng, hai là cái chết của Kiến Hưng đế.
“Cố Trường Bình, tiên sinh không định cũng nói câu đó trước mặt Hoàng thượng đấy chứ?”
“Ta nghĩ mãi, rồi vẫn nói.”
Cố Trường Bình nói tiếp: “Giao thời cũ mới, ổn định là quan trọng nhất. Lý thị tuy dịu dàng thông minh, nhưng dù sao cũng là người dị tộc, nếu Hoàng thượng cứ cố chấp lập nàng, e sẽ lại sinh chuyện.”
Trên đời này, cũng chỉ có tiên sinh mới dám nói những lời ấy.
Ta nhìn Cố Trường Bình, nghiến răng nói: “Về sau tiên sinh cứ bớt vào cung đi, mệt chết được.”
“Câu này trùng với ý ta rồi.”
Thẩm Trường Canh cười nói: “Thôi được, Quốc Tử Giám vẫn thiếu một vị tiến sĩ, Cố Trường Bình, ta chờ ngươi mãi đó!”
“Không đi!” Cố Trường Bình từ chối thẳng thừng: “Thiên hạ này đều là học trò của ta, năm người bọn họ chẳng còn quan trọng nữa!”
Sắc mặt Thẩm Trường Canh như vừa có tảng đá từ trên trời rơi xuống “bịch” một cái, đập ngay ngực mình, cả buổi không thở nổi.
Ta chẳng cảm thấy đắc ý gì.
Không nhận học trò, cũng như việc vào Tĩnh gia làm rể, đều là vì tránh điều tiếng. Tránh được thì tránh rồi, nhưng tiên sinh còn trẻ thế này, lẽ nào định sống ngày qua ngày mãi vậy sao?
“Gia, Tô đại gia tới rồi.”
Cố Trường Bình lập tức đặt đũa xuống: “Mời hắn vào thư phòng ngồi, ta tới ngay.”
“Ta cũng đi!”
Ta túm lấy tay áo của tiên sinh, nhìn thẳng vào mắt tiên sinh.
Cố Trường Bình cười bất lực: “Ngươi tưởng hắn đến vì người điên kia à?”
“Nếu không thì vì cái gì?” Ta phản hỏi.
“Dám cược với ta một ván không?”
“Không cược!”
Ta có điên mới cược với cáo già.
Nhất định không!
Cố Trường Bình nhìn sang Thẩm Trường Canh, Thẩm Trường Canh thở dài: “Giờ ta hiểu vì sao ngươi không dạy học rồi, quả thật sẽ đoản mệnh!”
Ta: “…”
Câu này, ta lại không phản bác nổi!
Mặt dày mày dạn theo vào thư phòng.
Tô Bỉnh Văn nghe thấy tiếng động, quay người lại từ bên cửa sổ, khiến ta giật nảy mình.
Người này, gầy rộc đi rồi!