Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 83

 
Buổi học sớm bắt đầu.

Thẩm Trường Canh mặc áo bào rộng bước vào, theo sau là hai người Vương Uyên và Phác Chân Nhân.

Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn Cao mỹ nhân một cái, chỉ thấy hắn hô hấp đều đặn, tựa như đang ngủ say. Nhưng Tĩnh Bảo biết, người này đang tức giận đấy, nếu không, sao gân xanh nơi mu bàn tay lại nổi rõ đến thế.

Mối hận giữa Cao mỹ nhân và Vương Uyên, nếu nói rộng ra, thì bắt nguồn từ Trưởng công chúa.

Thái tử đời trước bệnh nặng qua đời, hoàng đế thương tâm vô hạn, định lập cháu đích tôn Lý Tòng Hậu làm thái tử.

Văn thần võ tướng trong triều đều phản đối!

Vì sao phản đối? Bởi Lý Tòng Hậu còn nhỏ, không gánh nổi giang sơn Đại Tần. Hoàng đế còn nhiều con trai, chọn đại một người ra, cũng mạnh mẽ hơn hắn nhiều.

Đúng lúc ấy, Trưởng công chúa đứng ra lên tiếng, nhờ vậy Lý Tòng Hậu mới được tấn phong làm thái tử.

Hoàng đế muốn giúp Lý Tòng Hậu đứng vững trong triều, bèn chỉ định trưởng nữ của Vương Quốc Công làm thái tử phi.

Mà Vương Quốc Công là cháu trai của Thái hậu, mẹ ruột hoàng đế.

Sau khi tiêu diệt Cố gia, hoàng đế vì muốn báo hiếu với Thái hậu, đã đem hết vinh quang từng thuộc về nhà họ Cố, chuyển sang cho nhà họ Vương.

Ngay lúc này, Trưởng công chúa lại đứng ra phản đối Lý Tòng Hậu cưới cô nương nhà họ Vương.

Lý do là: Lý Tòng Hậu tính tình quá mức hiền lành, trong khi nhà họ Vương lại thế lực hùng hậu, sau này e là khó kiểm soát.

Trưởng công chúa vừa phản đối, hoàng đế lập tức do dự. Dù sao huynh muội tình thâm.

Người nhà họ Vương biết được, đương nhiên âm thầm ghi hận Trưởng công chúa.

Sau khi Thái hậu qua đời, thế lực nhà họ Vương dần suy yếu. Tuy bề ngoài vẫn còn vinh hiển, nhưng thực chất chẳng có quyền hành gì, chỉ là cái vỏ rỗng.

Bọn họ vô cùng cần một thái tử phi để củng cố quan hệ với hoàng thất Đại Tần.

Vậy là nhà họ Vương bày ra một kế độc: trước tiên mời Lý Tòng Hậu đến phủ làm khách, sau đó khiến cô nương trong nhà cố ý ngã xuống nước.

Tính mạng nguy cấp, Lý Tòng Hậu không ngần ngại nhảy xuống cứu người. Một nam một nữ, quần áo ướt sũng, ôm nhau trong hồ... chuyện hôn sự dù không muốn cũng phải thành.

Trưởng công chúa tức đến hộc máu, từ đó không thèm để mắt đến nhà họ Vương, cũng chẳng ưa gì thái tử phi.

Còn nói nhỏ hơn, Vương Uyên và Cao mỹ nhân bằng tuổi, lại là thân thích, nhưng đời trước e rằng là oan gia, từ nhỏ đã không thuận mắt nhau.

Có năm, phủ công chúa mở tiệc.

Vương Uyên uống quá chén, mơ màng nhận nhầm Cao Triều là kỹ nam trong phủ mình, bèn ôm lấy đòi hôn, miệng lẩm bẩm toàn mấy câu kiểu “hôn một cái”, "thịt thơm” gì đó.

Cao Triều là người thế nào chứ? Một cước đá thẳng hắn xuống sông. Giữa trời đông, Vương Uyên suýt nữa bị đông lạnh đến chết.

Mối thù giữa hai người, từ đó mà kết.

Những chuyện này đều là Tiền Tam Nhất kể cho nàng nghe trong bữa sáng. Ngoài ra, Tiền Tam Nhất còn tiết lộ một bí mật:

Rằng Vương Uyên trời sinh phóng túng, không học hành gì, lại có sở thích Long Dương, trong phủ nuôi không ít kỹ nam. Hắn đến Quốc Tử Giám nào phải để đọc sách, rõ ràng là đến tìm vui.

Tĩnh Bảo nhìn Thẩm Trường Canh sắp xếp chỗ ngồi cho hai người Vương và Phác, thầm nghĩ:

Chẳng lẽ mấy vị tiên sinh trong Quốc Tử Giám chưa từng nghe đến ân oán giữa Cao mỹ nhân và Vương Uyên sao? Còn để hai người ngồi chung một lớp, không sợ bọn họ đánh nhau chắc?

Quả nhiên, vừa tan một tiết học, Thẩm Trường Canh còn chưa ra khỏi nội đường, thì Cao mỹ nhân đã lời qua tiếng lại với Vương Uyên.

Vương Uyên dựa vào thân phận em ruột vợ tương lai của hoàng đế, chẳng coi Cao Triều ra gì, lập tức cầm chén trà ném tới.

Không ném trúng Cao mỹ nhân, lại ném trúng Tĩnh Bảo, khiến nàng bị nước trà làm ướt hết người.

Cao mỹ nhân mắng một câu “tiện nhân” rồi vớ lấy nghiên mực ném sang, nghiên mực vỡ tung trên bàn, bắn cả mặt Vương Uyên.

Mọi người muốn can cũng không dám can, muốn khuyên cũng không đủ gan, lại chẳng ai dám đi gọi tiên sinh, chỉ đứng một bên hóng chuyện.

Tĩnh Bảo lắc đầu, len khỏi đám người, ra ngoài nắng thở dài từng tiếng.

Chính Nghĩa Đường này, nàng không thể tiếp tục ở lại nữa. Thi cuối kỳ, nhất định phải vượt qua Cao mỹ nhân, thăng lên Tu Đạo Đường, cách xa đám con cháu quyền quý này một chút, nếu không thật chẳng sống nổi.

Còn nữa, sau này nên ít ở lại Chính Nghĩa Đường, ngoài giờ học thì về trai xá ôn bài.

Suốt mấy ngày liền, Tĩnh Bảo đều là người đến lớp cuối cùng, về sớm nhất.

Nàng tranh thủ lúc không có ai vào phòng rửa mặt, châm đèn đọc sách đến canh tư.

Mối bất hòa giữa Vương Uyên và Cao mỹ nhân mỗi ngày một căng. Vương Uyên thậm chí còn buông lời: đợi tỷ tỷ hắn chưởng quản hậu cung, sẽ khiến Cao mỹ nhân đẹp mặt.

Cao mỹ nhân chỉ nhếch môi cười lạnh đáp: “Ai dám không để gia đẹp mặt, kẻ đó là cháu nội!”

Chớp mắt đã đến Tết Đoan Ngọ, Quốc Tử Giám cho nghỉ hai ngày.

Chiều hôm trước Đoan Ngọ, xe ngựa của hầu phủ đã đợi sẵn ngoài cửa. Lục Hoài Kỳ mặc trường sam màu xanh nhạt, đứng đầu xe, cười đến nỗi mắt híp cả lại.

Hắn vâng lệnh phụ thân đến đón Tĩnh Bảo về phủ ăn tết.

Tĩnh Bảo không muốn phụ lòng tâm ý cậu mình, bèn bảo Lục Hoài Kỳ phái người về Tĩnh phủ báo một tiếng, tiện thể đón A Man đến.

Về đến hầu phủ, rượu ngon món quý đã chuẩn bị sẵn, bày trong thư phòng của hầu gia.

Tĩnh Bảo rửa mặt chải tóc, ngồi vào bàn, cắm cúi ăn.

Lục Hoài Kỳ rót rượu cho nàng, nàng lập tức khép chén lại: “Biểu ca, ta còn đang đọc sách, không thể uống rượu. Uống vào tổn hại đầu óc, nếu thi không đỗ thám hoa, huynh đền cho ta à?”

“Không uống thì thôi, ăn nhiều vào. Nhìn xem, mặt nhỏ lại gầy rồi!”

Lục Hoài Kỳ vừa nói, tim lại nhói lên. Đau xong lại liếc nhìn phụ thân cầu cứu. Hầu gia hiểu ý, bèn bảo nhà bếp mang thêm vài món lớn ra.

Ăn xong, Tĩnh Bảo mượn bút mực giấy nghiên từ hầu gia, bắt đầu viết thiếp mời.

Ngày mai Đoan Ngọ, Lầu Ngoại Lâu khai trương. Nàng tuy đã báo trước với vài người, nhưng vẫn chưa chính thức gửi thiếp.

Viết xong, nàng bảo hầu gia phái người đưa đi.

Tuyên Bình Hầu vừa nhìn mấy cái tên trên thiếp, lập tức cử thị vệ đắc lực nhất mang đi.

Tĩnh Bảo thấy thị vệ, bèn nhớ đến hai huynh đệ Sử Minh Sử Lượng, bèn mở miệng xin cậu cho nàng hai người đó.

Tuyên Bình Hầu tức cười: “Con cũng coi chuyện lớn như không. Hai người ấy đã cho con rồi, thì là người của con, ta nào có lý gì đòi lại chứ?”

Tĩnh Bảo bật cười: “Tạ ơn nhị cữu.”

Hai cậu cháu chuyện trò thêm một lúc, Tĩnh Bảo mới đứng dậy cáo lui.

Ra đến sân, nàng ngoái đầu nhìn ánh đèn trong thư phòng, đột nhiên hỏi: “Biểu ca, nhị cữu có phải sắp phục chức không?”

“Chưa nghe nói gì cả.”

Lục Hoài Kỳ bĩu môi đáp: “Ta chỉ nghe bảo, đợi trời nóng hơn, ông sẽ đến Thừa Đức nghỉ mát mấy hôm.”

Tĩnh Bảo khựng lại, khóe mắt khẽ cong thành một vòng cung nhỏ.

Đi Thừa Đức tránh nóng, có nghĩa là cậu tạm thời chưa định quay lại triều đình. E rằng có mưu sĩ trong phủ đã khuyên nhủ, nên cậu mới đổi ý.

Khuyên rất đúng!

“Gia!”

Là giọng của A Man.

Đã bao ngày không gặp, Tĩnh Bảo phát hiện nha đầu này lại gầy đi, chẳng lẽ trong phủ lại có chuyện gì?

Nàng liền nói: “Biểu ca, viện của ta ở đâu? Ta muốn về phòng ôn bài.”

Lục Hoài Kỳ trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, rồi bật cười: “Tiểu Thất, ngươi ngốc thật. Chúng ta bằng tuổi, lại đều là nam nhân, ngươi cứ ở phòng ta, hai ta ngủ chung một giường, đắp cùng chăn, vừa thân thiết lại vừa ấm!”

Thân thiết cái đầu ngươi ấy!

Sắc mặt Tĩnh Bảo sa sầm: “Ta không quen ngủ chung với người khác, nếu không có viện riêng, ta về lại Tĩnh phủ ngay.” 

 
Bình Luận (0)
Comment