“Ta thật sự không chuẩn bị gì cả, ta tưởng... ta tưởng rằng...”
“Này biểu thiếu gia, ngươi đã nằng nặc mời gia nhà ta tới, lại chẳng chuẩn bị viện riêng, nào có đạo lý tiếp khách như thế?” A Man cũng sốt ruột.
Tên biểu thiếu gia này là sao vậy, cho dù đều là nam nhân đi nữa, cũng chẳng có lý gì phải ngủ chung giường. Huống chi là...
Lục Hoài Kỳ cuống lên, dậm chân một cái: “Được rồi, ngươi ngủ ở viện của ta, ta qua chỗ ca ca ta chen chúc vậy!”
“Chăn đệm ga giường đều phải thay mới, ta không thích dùng đồ người khác đã dùng.” Tĩnh Bảo thẳng thừng nói.
“Ngươi...”
“Ta làm sao?”
“Ngươi là tổ tông của ta, thế được chưa!”
Lục Hoài Kỳ thầm cảm khái: Chẳng phải ta là ma vương phá rối thiên hạ sao? Sao cứ gặp Tiểu Thất là lại hóa thành mèo ngoan thế này!
Đúng là quỷ ám mà!
Thay chăn ga.
Thay cả đệm.
Phòng tắm phải có nước nóng.
Tất cả nha hoàn trong phòng đều bị đuổi đi, chỉ để lại Nguyên Cát đứng ngoài trông cửa, A Man ở trong hầu hạ.
Tĩnh Bảo thoải mái tựa mình trong thùng tắm, hỏi: “Phía Nam có tin tức gì chưa?”
A Man đáp: “Bẩm gia, lão phu nhân đã đồng ý cho đứa bé kia vào cửa, đứa bé được ghi vào danh nghĩa của phu nhân.”
Tĩnh Bảo thở phào nhẹ nhõm. Việc này vốn nằm trong dự liệu của nàng.
“Tĩnh phủ có chuyện gì không?”
Vừa nhắc đến đây, A Man lập tức hăng hái hẳn lên.
Cả phòng Nhị gia đã đưa quan tài về phủ Lâm An, trong phủ chỉ còn lại một mình Nhị lão gia trơ trọi. Một số nha hoàn không yên phận bắt đầu nảy sinh ý đồ.
Ngặt nỗi bên cạnh Nhị lão gia lại có một thông phòng tên Tiểu Thúy, tính tình chua ngoa, trong mắt không dung nổi hạt cát. Bắt gặp nha hoàn nào muốn leo lên giường, là ra tay không nương tình.
Tiểu Thúy theo hầu Nhị lão gia hơn nửa năm, ông ta bắt đầu thấy chán, muốn đổi khẩu vị. Thế mà nàng ta lại gây náo loạn như vậy, khiến Nhị lão gia khó chịu, nhiều lần lên tiếng chèn ép.
Không ngờ Tiểu Thúy cũng là kẻ liều mạng, cầm kéo dí vào cổ đòi chết.
Chuyện này khiến Nhị lão gia tức đến mức bỏ sang phòng của tiểu thiếp.
“Đúng là rừng không hổ, khỉ lên làm vua.” Tĩnh Bảo cười nhạt: “Con Tiểu Thúy kia, e rằng sau này không có kết cục tốt đâu.”
A Man tiếp lời: “Chứ còn gì nữa, mấy vị di nương của Nhị lão gia đều ghét nàng ta, ai nấy đều nói đợi Nhị phu nhân hồi kinh sẽ tố cáo nàng ấy.”
Tĩnh Bảo không hứng thú nghe những chuyện bẩn thỉu này, bèn đổi chủ đề: “Chuyện ở trang viên đã xong cả chưa?”
“Đúng lúc định bẩm với gia, đều đã xong, nô tỳ đích thân đi từng nhà phát bạc. Còn có chuyện này cần gia định đoạt.”
“Nói đi.”
“Gia còn nhớ hôm đó có một ông lão chen lên phía trước, nói cháu nội tên là Cẩu Nhị Đản không?”
“Ta nhớ ông ấy bị đâm một nhát chết ngay tại chỗ, làm sao?”
“Nhà ông ấy chẳng còn ai, con trai con dâu đều đã mất từ mấy năm trước, chỉ còn lại đứa cháu nhỏ sáu tuổi. Nô tỳ thấy thằng bé này lanh lợi, biết lo liệu, một mình chăm sóc nhà cửa rất sạch sẽ, định xin gia cho giữ lại làm việc.”
Tĩnh Bảo gật đầu. Bên cạnh nàng đúng lúc đang thiếu người lanh lợi tháo vát.
Hai chủ tớ đang nói chuyện thì từ ngoài vọng vào tiếng Nguyên Cát canh cổng: “Gia, Ngũ cô nương và biểu thiếu gia tới.”
Tĩnh Bảo khựng lại, nhìn sang A Man, ra hiệu cho nàng ra ngoài đuổi khách.
A Man đi rồi quay lại, thấp giọng nói: “Gia, Ngũ cô nương bảo muốn đợi ngài, biểu thiếu gia đứng cạnh phụ họa theo, nô tỳ đuổi không được, e là ngài phải tự ra mặt thôi.”
Lúc Tĩnh Bảo bước ra, Lục Cẩm Vân và Lục Hoài Kỳ đang nhâm nhi trà.
Lục Cẩm Vân liếc nhìn Tĩnh Bảo, mặt đỏ lên, cúi đầu thẹn thùng.
Lục Hoài Kỳ thì nhìn nàng từ đầu đến chân, chẳng thèm để ý tới ánh mắt như dao của A Man ở bên cạnh.
Hắn còn thốt thêm một câu ngớ ngẩn: “Tiểu Thất, sao da mặt ngươi còn mịn hơn cả Ngũ muội thế?”
Tĩnh Bảo mặc kệ hắn, quay sang hỏi: “Ngũ cô nương tìm ta có chuyện gì sao?”
Lục Cẩm Vân mặt đỏ như gấc, trong mắt lại ánh lên nét duyên ngầm. Nàng lấy từ trong ngực ra một túi thơm thêu tay: “Mai là Đoan Ngọ, ngày độc nhất trong tháng độc, trong này có hơn mười vị thuốc, đeo bên mình trừ tà giải độc.”
Tĩnh Bảo cười tít mắt: “Ngũ cô nương có lòng rồi, nhưng ta đã có túi thơm rồi, là Đại tỷ cho ta.”
Sắc mặt Lục Cẩm Vân bỗng chốc tái nhợt, thân thể run rẩy như muốn ngã.
Đôi giày kia nàng chưa kịp tặng, đã cảm thấy tình hình bất ổn, mới mặt dày nhờ Lục Hoài Kỳ đưa sang.
Ý của mẹ kế đã rất rõ: ba tỷ muội chọn một người làm hôn sự với Thất gia. Nàng vốn không phải người xuất chúng nhất, nên chỉ mong tranh được chữ “trước”.
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ là chê nữ công của ta làm chưa khéo?” Giọng nàng run rẩy như sắp khóc.
“Không phải!”
Tĩnh Bảo dứt khoát: “Ta chỉ sợ làm hỏng danh tiếng của cô nương.”
“Tiểu Thất ngươi sợ gì chứ, Ngũ muội cũng cho ta một cái mà!”
“Sao giống được? ngươi là ca ca ruột, ta là người ngoài!”
Tĩnh Bảo trừng mắt nhìn hắn: “Ngũ cô nương là người trong sạch, sau này còn phải gả cho nhà tốt.”
Nghe đến đây, Lục Cẩm Vân còn gì chưa hiểu nữa, nàng bỗng đứng bật dậy, che mặt òa khóc rồi bỏ chạy.
“Ngũ muội...”
Lục Hoài Kỳ không kịp cản, quay sang nhìn Tĩnh Bảo giậm chân: “Ngươi làm thế chi cho khổ?”
Tĩnh Bảo vẫn ngồi yên, hai mắt đen láy không thèm liếc hắn: “Ta là vì muốn tốt cho nàng.”
Tốt cho người ta cũng không cần nói dứt khoát đến vậy chứ!
Lục Hoài Kỳ ngẫm nghĩ một lúc: “Tiểu Thất, chẳng lẽ ngươi không thích Ngũ muội à? Vậy Lục muội thì sao?”
“Ngũ muội, Lục muội, Thất muội ta đều không thích, ngươi đừng gán bừa nhân duyên nữa.”
Tĩnh Bảo cương quyết từ chối, khiến Lục Hoài Kỳ giật mình: “Không thích thì không thích, đừng cáu gắt!”
Tĩnh Bảo quay mặt đi, không thèm nói chuyện với hắn.
Lục Hoài Kỳ chẳng hiểu sao lại bật cười. Tên nhóc này mỗi khi giận dỗi thì chẳng khác gì tiểu cô nương, cứ phải dỗ dành mới chịu, thú vị thật!
Tĩnh Bảo đâu cần hắn dỗ, nàng đang có chuyện suy nghĩ!
Nàng đã dò hỏi, Ngũ cô nương tuy là con thứ, chỉ hơi bạo gan chút, nhưng nhân phẩm dung mạo đều tốt.
Người như vậy, nàng không nỡ để đi theo mình mà lỡ dở cả đời. Nàng xứng đáng với một người tốt hơn!
Hay là tác hợp cho nàng ấy với Uông Tần Sinh?
Uông Tần Sinh tính tình thật thà chất phác, đúng là cần một người vợ lanh lợi bên cạnh giúp đỡ.
Tuy địa vị hai nhà có vẻ nữ cao nam thấp, nhưng Uông Tần Sinh là con đích, còn Ngũ cô nương là con thứ, xét ra cũng không chênh lệch mấy.
Ừ, về sau tìm cơ hội thăm dò thử Uông Tần Sinh.
Nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, thấy Lục Hoài Kỳ đang nằm dài trên bàn con, mắt tròn xoe nhìn nàng.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Lục Hoài Kỳ cười: “Tiểu Thất à, gương mặt nghiêm túc của ngươi, còn đẹp hơn lúc ngươi cười nữa!”
Tĩnh Bảo tức đến đứng phắt dậy, quay lưng lại: “Ta muốn ngủ, ngươi đi đi!”
“Được rồi. Ngủ ngon!”
Lục Hoài Kỳ bước ra ngoài, tới cửa lại quay đầu.
“À đúng rồi, mai tòa Lầu Ngoại Lâu nhà ngươi khai trương, ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa với bạc, còn gọi thêm mấy người bạn thân tới giúp ngươi mở hàng!”
Tĩnh Bảo thấy ấm lòng.
Chuyện này nàng chưa từng nhắc đến ở Hầu phủ, vậy mà tên ngốc này lại còn để tâm hơn cả nàng. Nàng vội xoay người: “Đi thôi, ta tiễn ngươi ra ngoài!”
Nào ngờ, vừa ra khỏi sảnh chính, đã thấy Lục Cẩm Vân đứng dưới đèn lồng trong sân, đôi vai run run, lặng lẽ khóc.
Hai nha hoàn thân cận đứng bên cạnh, sốt ruột mà không biết làm gì.
Tĩnh Bảo nhắm mắt, nghiến răng tiến tới: “Ngũ cô nương, chuyện hôn sự là do cha mẹ định đoạt. Ta là nam tử, không sợ người ta lời ra tiếng vào, nhưng nàng thì khác.”
Lục Cẩm Vân nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Tĩnh Bảo thở dài: “Không giấu gì cô nương, Tứ tỷ ta, chỉ vì lúc còn khuê nữ từng tặng người ta một cái túi thơm, bị đàm tiếu vài câu, cuối cùng nhảy xuống giếng tự vẫn.”
“Á...”
Lục Cẩm Vân kinh hãi thốt lên, ngay cả nước mắt cũng quên không rơi nữa.