Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 834

Sự xuất hiện của Cố Trường Bình khiến chính sảnh vốn đang ồn ào bỗng lặng ngắt như tờ.

Trên chủ vị, hai bên trái phải là Tuyên Bình Hầu gia và Lục thị đang ngồi.

Hai người đồng loạt đứng dậy nhường chỗ. Cố Trường Bình cũng không khách sáo, vén áo ngồi xuống vị trí của Lục thị.

Dẫu là như vậy, sắc mặt của Tuyên Bình Hầu gia vẫn đầy căng thẳng, như thể ngồi trên đống lửa.

Cố Trường Bình nhận lấy tách trà do nha hoàn đưa đến, nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, liếc nhìn Tĩnh Bảo, nói: “Nghe có chút tin đồn, ta cố ý đến xem. Các người cứ bàn đi, ta chỉ ngồi bên nghe một chút.”

Những lời khách sáo như thế, ai dám coi là thật?

Nếu coi là thật thì đúng là ngốc!

Từ sau khi Hoàng thượng ban hôn, Cố Trường Bình gần như không bước chân ra khỏi cửa, toàn bộ hôn sự đều do phủ Hầu gia và ba chị gái và hai anh rể của Tĩnh gia lo liệu.

Lúc này y đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là vì chuyện của Tĩnh đại lão gia.

Thông thường, con rể gả vào nhà vợ không có quyền lên tiếng trong những việc như thế này. Nhưng Cố Trường Bình là ai? Sau lưng y là những ai?

Tuyên Bình Hầu gia nhìn em gái ruột của mình, rất biết điều nói: “Chuyện này chúng ta bàn nãy giờ vẫn chưa ra được cách nào, chi bằng để Trường Bình góp chút ý kiến?”

Người ta vẫn nói “con rể là nửa con”, nhưng Lục thị thì thật sự xem Cố Trường Bình như con ruột.

Để “cưới” được đứa con trai này về, nghe nói bà đã vét sạch gần nửa Tĩnh gia, vậy mà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Cố Trường Bình.

Từ khi Cố Trường Bình ngồi xuống, Lục thị lập tức thấy như có người làm chủ, sao có thể không nghe theo? Bà dịu giọng: “Trường Bình à, chuyện này con phải thay mẹ đòi lại công bằng.”

Hôn sự còn chưa cử hành mà đã gọi mẹ rồi, Tĩnh Thất xấu hổ đỏ bừng mặt, còn ta thì chỉ biết im lặng mà trợn mắt.

“Yên tâm!” Cố Trường Bình gật đầu với Lục thị: “Người đâu, đi mời nhạc phụ đại nhân và Trần Xảo Xảo đến đây.”

Một tiếng “người đâu” này, nghe như thể chủ nhân đang ra lệnh.

Nhưng trong Tĩnh phủ gia, ai dám nói không? A Nghiễn lập tức vội vã đi mời người.

Một lát sau, Trần Xảo Xảo dắt tay Tĩnh Bình Chi bước vào chính sảnh.

Dù gì cũng là người trong chốn phong nguyệt, đối mặt với đông người như vậy mà mặt không hề biến sắc, thậm chí còn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đi.

Lục thị tức đến nghiến răng mà chẳng làm gì được, đành quay mặt đi, lén lau nước mắt.

Tĩnh Bình Chi vẫn là dáng vẻ ngây ngốc như trước, hoàn toàn không biết cả nhà đang vì mình mà náo loạn đến trời long đất lở.

Vừa vào cửa, ánh mắt Trần Xảo Xảo lập tức rơi vào người đàn ông nho nhã ngồi trên ghế chủ tọa.

“Ngươi có biết ta là ai không?”

“Ngài là…”

“Ta là con rể gả vào Tĩnh phủ, tên Cố Trường Bình, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói với ta.”

Câu nói của Cố Trường Bình quá bất ngờ, khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Ta và Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là nghi ngờ.

Trần Xảo Xảo nhìn Cố Trường Bình một hồi rồi hỏi: “Việc trong Tĩnh phủ, ngài có thể làm chủ được sao?”

Sắc mặt Cố Trường Bình chững lại: “Phải xem ngươi muốn gì. Nếu thật sự khó xử thì ta sẽ xin chỉ thị từ nhạc mẫu đại nhân.”

Trong lòng Trần Xảo Xảo cười nhạt.

Xem ra Tĩnh gia đã hết cách rồi, mới mời con rể ra làm người hòa giải.

“Yêu cầu của ta rất đơn giản. Với tình trạng của lão gia hiện giờ, bên cạnh không thể thiếu người chăm sóc. Ta nguyện hầu hạ ông ấy cả đời, coi như chuộc tội trước kia đã gây ra.”

Cố Trường Bình hỏi: “Thế còn danh phận?”

Trần Xảo Xảo trả lời: “Không dám mong cao xa, chỉ cần được làm một tiện thiếp là đủ.”

Lông mày Cố Trường Bình nhíu lại: “Chỉ cầu như thế thôi?”

Trần Xảo Xảo gật đầu: “Chỉ cầu như thế.”

Cố Trường Bình quay sang nhìn Lục thị: “Nhạc mẫu đại nhân, nếu nàng ta chỉ cầu làm một tiện thiếp, xem như đã từng cứu mạng lão gia thì chi bằng cứ đồng ý đi?”

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong sảnh đều thay đổi.

Mặt Lục thị trắng bệch, nhìn Cố Trường Bình đầy chấn động.

“Người phụ nữ này xuất thân từ phường hát, tâm địa tàn nhẫn, đưa loại người đó vào nhà chẳng khác nào rước họa. Cố tiên sinh bị hồ đồ rồi sao?” Lục Hoài Kỳ lẩm bẩm bên tai ta.

Ta lười đáp tên ngốc này, chỉ quay đầu nhìn về phía Tĩnh Bảo, thấy nàng cũng đang nhìn ta.

Ánh mắt giao nhau, mọi nghi ngờ lập tức tan biến.

Cố tiên sinh tuyệt đối không hồ đồ, chắc chắn còn chiêu sau.

Quả nhiên, chiêu sau tới rất nhanh.

Cố Trường Bình cầm tách trà lên, cười nhàn nhã: “Tĩnh Vinh Dần, Bát gia trước kia được ghi dưới danh nghĩa phu nhân, coi như là con đích. Nay mẹ ruột đã vào phủ, không thể tiếp tục ghi danh dưới tên phu nhân được nữa. Hầu gia, phu nhân, hai người thấy sao?”

Vừa dứt lời.

Căn phòng rơi vào yên lặng chết chóc.

Triều Đại Tần phân biệt rất rõ giữa đích và thứ:

Con đích được thừa kế gia sản,

Con thứ thì không.

Khi con thứ trưởng thành, phủ sẽ lo liệu cưới gả là xong.

Về sau ở lại hay rời phủ lập nghiệp riêng, tùy thuộc tình cảm người chủ gia dành cho con thứ đến đâu.

Hôn nhân cũng phân biệt đích thứ:

Đích tử cưới đích nữ,

Thứ tử cưới thứ nữ, lại còn phải phân biệt là thứ có gia thế hay không.

Tĩnh Vinh Dần vốn được ghi dưới tên phu nhân, là con đích. Sau này khi thành niên, tài sản Tĩnh phủ sẽ có phần cho hắn.

Nếu giờ chuyển sang ghi dưới tên một thiếp thất như Trần Xảo Xảo thì tài sản của Tĩnh phủ hắn chỉ được nhìn chứ không được chạm. Lúc cưới vợ xong thì chỉ còn hai chữ: cuốn xéo.

Đòn này với Trần Xảo Xảo chẳng khác nào rút củi đáy nồi; còn với Lục thị, đúng là “quân tử trả thù, mười năm chưa muộn”.

Tuyên Bình Hầu gia giãn mi mắt ra: “Đúng là nên như vậy!”

Bát gia tuy do Lục thị một tay nuôi lớn, tình cảm không cạn, nhưng đối mặt với Trần Xảo Xảo ngang ngược như thế, Lục thị cắn răng: “Con rể nói sao thì là vậy, ta nghe lời con rể!”

Lần này, đến lượt mặt Trần Xảo Xảo trắng bệch như tờ giấy.

“Đúng là cao chiêu!”

Bên tai lại vang lên tiếng cảm thán của tên ngốc kia.

Ta nâng tách trà, che đi nụ cười nhạt nơi khóe môi.

Nực cười thật!

Cố tiên sinh nhà ta mưu tính cả Đại Tần còn được, chẳng lẽ không thu phục nổi một tiện tỳ nho nhỏ?

Trần Xảo Xảo là người thế nào?

Ánh mắt nàng đảo một vòng đã rõ phải chọn đường nào.

Đứa con trai là máu thịt của nàng, đánh gãy xương cũng còn nối gân. Sau này lớn lên chẳng lẽ không nhận mẹ ruột?

Huống hồ Tĩnh Thất gia là giả, còn con trai nàng mới là “hàng thật giá thật”, là người thừa kế thực sự của Tĩnh phủ.

Nàng chẳng thà nhịn vài năm, đợi đến khi con trai đoạt được gia nghiệp Tĩnh gia rồi từ từ ra tay.

Chủ ý đã định, Trần Xảo Xảo quay lại lau mồ hôi trán cho lão gia, dịu dàng nói: “Lão gia, người bảo trọng nhé. Xảo Xảo không thể hầu hạ người nữa, người ngoan ngoãn nghe lời phu nhân, đừng gây chuyện.”

 Tĩnh lão gia chộp lấy tay Trần Xảo Xảo, không chịu buông: “Nàng đi, ta cũng đi, chúng ta không ở lại đây nữa.”

Trần Xảo Xảo quay sang Cố Trường Bình, cười thê lương: “Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên… Giờ biết phải làm sao đây?”

“Thấy chưa, ỷ thế làm càn, giả vờ rút lui để tiến thêm, đúng là kẻ độc ác!” Tên ngốc lại thì thào bên tai ta.

Ta nghiêng đầu liếc hắn một cái, cười nhạt: “Dù có độc thế nào, tiên sinh cũng có cách trị. Xem tiếp kịch hay đi.”

“A Bảo!” Cố Trường Bình bất ngờ gọi nhũ danh của Tĩnh Bảo.

Mặt Tĩnh Bảo đỏ bừng, vội trả lời: “Tiên sinh?”

“Dỗ cho nhạc phụ đại nhân về đi, nhớ dỗ cho tử tế.”

Nói dứt lời, ánh mắt Cố Trường Bình đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Trần cô nương, từ giờ xin đừng lên tiếng nữa, chỉ đứng bên cạnh mà nhìn thôi!”

Bình Luận (0)
Comment