Chẳng phải vì sợ ta lên tiếng, Tĩnh Bình Chi mới không nỡ rời xa ta sao?
Chuyện nực cười!
Ta và hắn đã là vợ chồng ba bốn năm, cho dù ta không lên tiếng, các người cũng không thể đưa hắn đi!
Trần Xảo Xảo ngẩng đầu, nói: “Cứ yên tâm, ta không nói một lời nào.”
“Nhỡ như ngươi lại nói thì sao?”
Ánh mắt Cố Trường Bình sắc bén nhìn thẳng vào Trần Xảo Xảo.
Trần Xảo Xảo giật mình trong lòng, cắn răng buông lời tàn nhẫn: “Tuỳ ngươi xử trí.”
“Tốt.” Cố Trường Bình nhìn sang Tĩnh Bảo: “A Bảo, chẳng phải nàng nói nhạc phụ đại nhân thích ăn cá chua ngọt của lầu Ngoại Lâu sao?”
Tĩnh Bảo thông minh biết điều, bước đến trước mặt Tĩnh Bình Chi: “Cha, cha có muốn ăn cá chua ngọt không? Vừa chua vừa ngọt, A Bảo thèm lắm rồi.”
Tĩnh Bình Chi bật cười ngây ngô: “Hì hì hì…”
“Cha không thương A Bảo nữa à?” Tĩnh Bảo thở dài nặng nề: “Hồi trước A Bảo muốn ăn gì, cha đều ăn cùng mà.”
“Hì hì hì…”
Tĩnh Bảo kéo tay áo Tĩnh Bình Chi, giậm chân: “Con học mệt rồi, cổ đau, tay viết cũng muốn gãy luôn.”
Vẻ mặt Tĩnh Bình Chi bỗng trở nên căng thẳng, vội hất tay Trần Xảo Xảo ra, che miệng nói: “Vậy… mình lén đi cửa sau nhé, tuyệt đối đừng để mẹ con phát hiện.”
“Cha, con muốn ăn hai con cá, một con không đủ.”
“Mười con cha cũng mua nổi!” Tĩnh Bình Chi kéo tay Tĩnh Bảo, cảnh giác nhìn quanh: “Mau đi thôi, nhân lúc không có ai.”
Đâu còn nhớ gì đến Trần Xảo Xảo nữa.
Tĩnh Bình Chi tuy đã ngốc nhưng không có nghĩa là không còn cảm xúc gì. So với ba năm tình nghĩa vợ chồng như nước chảy bèo trôi, giờ khắc này ông chỉ muốn mời A Bảo một bữa thật ngon.
Ăn no uống đủ, mắt A Bảo sáng như sao.
Bao lâu rồi ông chưa được nhìn thấy ánh sao?
Cha con hai người quay lưng bước ra ngoài, Trần Xảo Xảo trong lòng nóng như lửa đốt.
Nàng vốn tính toán kỹ càng: chỉ cần Tĩnh Bình Chi không nỡ rời nàng, nàng sẽ thuận theo lùi một bước, không làm thiếp mà làm tỳ nữ.
Như vậy, con vẫn được ghi tên dưới danh nghĩa họ Lục, được xem là con chính thất, mà bản thân nàng cũng không cần lưu lạc đầu đường xó chợ.
Chỉ cần bước chân vào nhà này, nắm được Tĩnh Bình Chi trong tay, chẳng khác nào nắm được mệnh của mọi người. Nào ngờ…
Nhìn cha con hai người bước ra khỏi chính sảnh, Trần Xảo Xảo hoàn toàn hoảng loạn.
“Bình Chi!”
Tĩnh Bình Chi nghe tiếng gọi, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Xảo Xảo: “Nàng… nàng đợi ta chút, ta quay lại ngay!”
Trần Xảo Xảo sao chịu đợi, đang định xông lên thì bị một người đưa tay cản lại.
Người đó là ta.
Ta nhìn gương mặt hoảng hốt rối bời trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng: “Trần cô nương, đừng đi vội, đã cá cược thì phải biết chịu thua chứ.”
Sắc mặt Trần Xảo Xảo đỏ rồi trắng, xanh rồi tím, chẳng khác nào vừa ghé qua một xưởng nhuộm, phải nói là trông thật đẹp mắt.
Ánh mắt khinh bỉ của ta căn bản không thể giấu được.
Có những người đàn bà bề ngoài thì tỏ vẻ si tình, nhưng trong bụng toàn tính toán, chỉ cần thử một lần là rõ.
Lúc này, Cố Trường Bình lên tiếng: “Ngươi từng cứu nhạc phụ ta một mạng, công lớn hơn tội, chuyện trước coi như xí xoá. Ba ngàn lượng bạc này là tiền cho ngươi dựng lại gia đình. Ngoại trừ phủ Lâm An và Kinh thành, những nơi khác ngươi đều có thể đến.”
Cố Trường Bình nói tiếp: “Bát gia là máu mủ từ thân ngươi sinh ra. Nếu ngươi muốn dẫn nó đi, ta sẽ chủ trì để nó theo ngươi, tiền dựng nhà tăng lên thành sáu ngàn lượng; còn nếu ngươi muốn để nó ở lại Tĩnh phủ, vậy thì xin lỗi, đời này ngươi đừng hòng gặp lại nó.”
Sắc mặt Trần Xảo Xảo tái nhợt như tro tàn.
“Xét thấy ngươi là người hay lật lọng…” Cố Trường Bình cười nhạt, quay đầu kính cẩn nói với Lục thị: “Nhạc mẫu đại nhân, chỉ cần phát hiện Trần cô nương xuất hiện trước mặt Bát gia, dù chỉ là một phong thư, dù trên thư chỉ viết vài chữ, thân phận con chính thất của Bát gia lập tức bị huỷ bỏ, đuổi ra khỏi Tĩnh phủ!”
Họ Lục hả lòng hả dạ, đập bàn một cái: “Tốt! Về sau ta sẽ phái người đến phủ Lâm An, để người trong tộc làm chứng.”
Tuyên Bình Hầu gia cười nói: “Cả ở Kinh thành cũng phải có người làm chứng. Vậy thì nhờ đại nhân Thẩm Trường Canh ở Quốc Tử Giám!”
“Trần cô nương!”
Cố Trường Bình khách sáo nhìn Trần Xảo Xảo: “Mời ngươi đưa ra quyết định.”
…
“Mỹ nhân, ngươi nói xem Trần Xảo Xảo cầm ba ngàn lượng bạc đó, liệu có cam lòng không?”
Lúc thì gọi “Tắc Thành”, lúc lại “mỹ nhân”, tên nhóc con này thân quen nhanh thật.
“Cam lòng hay không ta không biết.” Ta lạnh nhạt trả lời: “Ta chỉ biết, Cố Trường Bình đã nói là làm.”
“Phải rồi, sao hắn lại biết cữu phụ ta thích ăn cá chua ngọt vậy?”
“Ngươi hiểu cái gì? Đó gọi là tình thân, chặt đứt xương thì gân vẫn còn nối.”
“Thế sao Cố Trường Bình biết được cô phụ ta thích ăn cá chua ngọt?”
“Chứ đừng nói cô phụ ngươi, ngay cả chuyện ngươi thích ăn chân gà, thích uống hoàng tửu, chỉ e hắn cũng nắm rõ rành rẽ.”
Lục Hoài Kỳ: “…”
“Đây gọi là đánh trận không chuẩn bị thì không đánh!” Ta hừ một tiếng: “Ngươi cứ chờ xem, Tĩnh phủ tuy họ Tĩnh, nhưng sau này chỉ sợ mọi chuyện đều do một mình hắn định đoạt, người khác một tiếng cũng chẳng dám hó hé!”
Điều này, Lục Hoài Kỳ hết sức tán đồng, còn phân tích thêm: “Ta thấy ánh mắt cô mẫu ta cùng ba vị biểu tỷ nhìn tiên sinh còn tha thiết hơn cả nhìn Tiểu Thất, sau này địa vị Tiểu Thất trong Tĩnh phủ, e là nguy rồi!”
“Nguy cái đầu ngươi!” Ta thật muốn cho hắn một cú gõ trán: “Cố Trường Bình là đang che chở cho nàng đấy, nàng ấy vui mừng còn không kịp!”
Lục Hoài Kỳ uống một ngụm rượu: “Mỹ nhân à, ta bỗng có một suy nghĩ.”
“Nói!”
“Ngay cả Tiểu Thất ta còn không đối phó nổi, huống chi là Cố Trường Bình.”
“Cho nên?”
“Cho nên, cứ để bọn họ một con cáo nhỏ, một con cáo già tự đấu đá trong ổ đi, ta xem như đã hoàn toàn từ bỏ rồi.”
“…”
“Phải rồi, ngươi từ bỏ chưa?”
“…”
“Sao vậy, vẫn chưa từ bỏ hả? Đừng thế, chúng ta không phải đối thủ của họ thì ngoan ngoãn…”
“Ngoan cái đầu ngươi!” Ta tức giận chửi: “Ngươi thấy ta chưa chết tâm bỏ ở chỗ nào hả? Tim của ông đây, đã chết từ tám trăm năm trước rồi, chết khô, chết héo, chết sạch!”
Nói “tám trăm năm” thì hơi cường điệu, thật ra ta từ bỏ là vào lúc Cố Trường Bình bị tống vào ngục, ta đưa thư cho Tĩnh Thất, nàng vượt gió bụi trở về, khoảnh khắc ánh mắt nàng nhìn ta.
Trong đôi mắt ấy phản chiếu ánh đèn lồng mờ mờ, đen nhánh, sáng rực, kiên định như soi thấu tận đáy lòng ta.
Lúc ấy ta lập tức hiểu một đạo lý: Cố Trường Bình thật có phúc mới gặp được nàng!
“Mỹ nhân!”
“Hử?”
Ta hoàn hồn, cúi đầu thì thấy Lục công tử không biết từ lúc nào đã uống cạn một vò hoàng tửu, ánh mắt lờ đờ men say.
“Ta cũng muốn lấy vợ rồi.”
Hắn ợ rượu một cái: “Ta thương nàng cũng được, nàng thương ta cũng được, miễn là đừng cô đơn một mình. Ngươi giúp ta xem xem, Kinh thành có cô nương nào xứng với ta không?”
“Ngươi không tài, không năng, không nhan sắc, cô nương nào ở Kinh thành cũng xứng với ngươi.”
“Phải, phải, phải các cô nương không xứng là với ngươi!”
Ta lạnh giọng: “Ta không cần ai xứng cả.”
Lục Hoài Kỳ cười gian: “Nào, nói với ca ca đi, chẳng lẽ chỉ thích đàn ông?”
Sắc mặt ta trầm xuống: “Nhóc con ngươi uống nhiều nước đái mèo rồi hả? Gan to quá nhỉ?”
“Đừng giận!” Lục Hoài Kỳ ghé sát lại: “Ý ta là, nếu ngươi xác định thích nam nhân, ca ca đây liều mạng cũng sẽ tìm cho ngươi một người vừa ý, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ nghĩ cách đưa người đó lên giường ngươi. Thế nào, đủ nghĩa khí chưa?”
“Ta để ý ngươi đó!”