Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 836

Choang!

Chén rượu rơi xuống đất, vỡ làm đôi.

Lục Hoài Kỳ trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Đừng làm bậy!”

“Ai làm bậy chứ!” Ta bình thản trả lời: “Sao nào? Đã là huynh đệ tốt thì tự tắm rửa sạch sẽ rồi bò lên giường ta đi chứ!”

Mặt Lục Hoài Kỳ ngày càng đen lại, cổ càng lúc càng nghẹn, rượu thì càng lúc càng tỉnh.

Ngẩn người hồi lâu, hắn hít sâu một hơi, lắp bắp: “Không phải đã nói… nói là… không ăn cỏ gần hang sao?”

Ta nói: “Ngươi đâu có không biết tính ta, ta chuyên ăn cỏ gần hang đấy.”

Lục Hoài Kỳ: “Ngươi… ngươi thế này gọi là “giết người quen”.”

Ta: “Người xa lạ, ta chẳng thèm để mắt tới.”

Mặt mày Lục Hoài Kỳ trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn rịn chảy xuống.

Trong lòng ta cực kỳ đắc ý, vỗ vai hắn, cười nói: “Lục thiếu gia, nói đến chuyện thù dai, ta xưa nay chưa từng thua ai đâu.”

Lục Hoài Kỳ sững lại: “Vậy tức là…”

Ta gật đầu: “Ta là người có gu, ngươi chưa đủ tầm với gu của ta!”

Ta bị đùa giỡn rồi!

Lục Hoài Kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hậm hực đấm ta một cú: “Cao Tắc Thành, sau này bớt đùa mấy trò kiểu này đi, tim ta suýt bị ngươi hù cho rớt phân nửa rồi!”

Ta cũng đấm trả một cú: “Ngươi không thể nhẹ tay một chút à, đồ súc sinh!”

Súc sinh ấy dứt khoát vòng tay kéo lấy ta: “Đi đi đi, đổi chỗ khác uống tiếp, tìm nơi nào có rạp hát ấy, tiện thể nghe một vở.”

“Buông ta ra, ta về nhà!”

“Về cái gì mà về!”

Súc sinh kia mạnh tay kéo ta dậy, lôi ra ngoài. Mới đi được vài bước, hắn dừng lại, dùng khuỷu tay hích ta: “Thấy không, Phó Đại gia đấy!”

“…

“Là đại ca của chồng trước của tam tỷ của Tiểu Thất.”

Lục Hoài Kỳ buông ta ra: “Ngươi đợi ta một chút, ta qua chào hỏi.”

Ta khoanh tay nhìn người kia ngồi một mình trong góc, trông khoảng hơn bốn mươi, giữa hàng mày vương chút u uất, trước mặt đặt một bình rượu, hai đĩa thức nhắm, từ tốn uống từng ngụm.

Dáng vẻ cô đơn lặng lẽ.

Lục Hoài Kỳ chào hỏi xong rất nhanh quay lại: “Đi thôi!”

“À đúng rồi!”

Ta bỗng nhớ ra: “Gã đó chẳng phải từng có chút tình ý với tam tỷ của Tĩnh Thất sao?”

Một bàn tay to chụp lên miệng ta.

“Tổ tông ơi, nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy, kẻo làm hỏng thanh danh của biểu tỷ ta.”

Tay hắn dính chút mùi rượu, trộn lẫn với mùi mồ hôi.

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Hắn vội thu tay về, giọng cũng dịu xuống: “Lên xe ngựa rồi ta kể rõ cho nghe, ngoan nhé!”

Ta suýt bật cười vì tứcm cái từ “ngoan” này, hắn nói ra miệng được à?

Như đang dỗ con nít ấy!

Hai người chui vào xe ngựa, hắn tiện tay rót cho ta một chén trà ấm, kể sơ lược mấy câu.

Ta nghe xong, cười nhạt: “Một chút khí khái đàn ông cũng không có, vậy mà cũng gọi là nam tử hán?”

Lục Hoài Kỳ nhíu mày: “Ý ngươi là, hắn phải bỏ vợ bỏ con, ở bên biểu tỷ ta, mới tính là nam tử hán?”

Câu hỏi đó khiến ta khựng lại.

“Thế không phải là nam tử hán, mà là kẻ đạo đức giả.” Lục Hoài Kỳ nói: “Ta lại thấy hắn như vậy là được rồi, trong lòng còn vương vấn thì đến tửu quán uống vài chén, say một trận, hôm sau tỉnh dậy lại là hảo hán.”

Ta: “…”

“Sao chỉ có một chén trà thôi vậy!” Lục Hoài Kỳ làu bàu, giật lấy chén trà trong tay ta, ừng ực uống cạn, rồi nói tiếp: “Thật sự muốn liều thì cho dù có được toại nguyện nhất thời, sau này chưa chắc không hối hận.”

“Hối hận điều gì?”

“Ngươi không hiểu được đâu, mỹ nhân.” Lục Hoài Kỳ thở dài: “Hắn mà bước ra bước này, đầu tiên là phải từ quan, sau đó là đừng mong quay về nhà họ Phó nữa, cha mẹ huynh đệ, bà con thân thích đều phải bỏ lại hết.”

Ta day trán, ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

“Những thứ đó thật sự bỏ nổi sao?” Lục Hoài Kỳ lắc đầu: “Không bỏ nổi đâu, chúng hòa vào máu rồi. Dù có cố nén thì sớm muộn cũng sẽ trồi lên thôi. Mẹ già còn khỏe không? Huynh đệ trong nhà sống ra sao? Con cái có nên người không?…”

“Mỹ nhân à, đời này vẫn là người thường chiếm đa số, cái mà người thường vướng bận là cơm áo gạo tiền, cha mẹ con cái. Ai cũng giống Cố Trường Bình, Từ Thanh Sơn được sao, trong lòng chỉ nghĩ đến giang sơn xã tắc và Tiểu Thất?”

Lục Hoài Kỳ nhướng mày: “Huống chi, biểu tỷ ta cũng đâu có tình cảm với hắn, đàn ông mà vì một mối tình đơn phương mà đánh mất cả chốn nương thân thì không phải si tình, mà là ngu si!”

Nếu không phải trong xe ngựa tối om, hẳn hắn đã thấy trong mắt ta ánh lên vẻ kinh ngạc.

Ta nhìn hắn chằm chằm, lần đầu tiên cảm thấy tên nhóc con này mắt ra mắt, mũi ra mũi, cũng không đến nỗi xấu.

Lần đầu tiên thấy tên ma vương này không hẳn đầu óc toàn rơm rạ, cũng có chút bản lĩnh.

“Cái tên ngốc Phó Tứ giờ ra sao rồi?”

“Hắn à…”

Lục thiếu gia cười nhạt: “Dựa vào phúc ấm tổ tiên, cùng ca ca làm quan ở kinh thành. Nghe đâu còn định tái hôn. Xem ra cái gọi là “ác giả ác báo” cũng chỉ là lời nói suông. Còn nghe nói Vệ di nương kia thê thảm hơn nhiều.”

Ta chẳng buồn hỏi thảm kiểu gì, người không còn liên quan nữa rồi.

Thấy ta không còn hứng thú, Lục Hoài Kỳ bắt đầu lục lọi trong ngăn tối của xe ngựa, moi ra một cuốn sách, nhét vào tay ta: “Mỹ nhân, ta thấy ngươi vẫn còn có thể cứu vãn được.”

Hắn ghé sát vào tai ta thì thầm: “Cuốn này là bảo bối của ta đấy, cho ngươi mượn về xem, nếu thật sự lĩnh ngộ được điều gì, coi như ta tích đức cho bản thân.”

“Trong sách có gì?”

Ta toan mở sách, tay đã bị hắn đè lại.

“Về nhà rồi xem, ngoan nào!”

“…

Ta thật sự muốn cắt luôn lưỡi thằng nhãi này.

Ngoan?

Ông mày nghe lời ai chứ!

Với lại!

Cái tay, mau rút lại cho ông mày!

Về đến phủ.

Tiểu Cửu hầu ta tắm rửa, lúc c** q**n áo thì cuốn sách rơi ra.

“Gia, đây là sách gì vậy?

Ta hơi ngà ngà say, lười trả lời, phất tay bảo nó tự xem.

Ngâm mình trong thùng gỗ, nước nóng dâng lên, ta thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Cửu đỏ mặt tía tai nhìn ta, ánh mắt đầy ai oán.

“Sao thế?”

Mặt Tiểu Cửu càng đỏ, giống như cô nương bị trêu ghẹo, đến mức có thể nhỏ nước.

“Gia tự xem đi!”

Tiểu Cửu quỳ một gối, đưa ngang cuốn sách trước mặt ta.

Ta liếc qua một cái, trong lòng chửi rủa tổ tông mười tám đời của Lục Hoài Kỳ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nói: “Chẳng qua chỉ là vài bức xuân cung đồ thôi mà, chưa ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy chắc? Bình tĩnh chút, đừng làm như chưa từng thấy cảnh đời, mất mặt gia nhà ngươi!”

Hôm sau.

Ta sai người đến kỹ viện mua hai tiểu quan thanh tú, trực tiếp khiêng hai kiệu hoa vào Lục phủ.

Tối hôm đó, Lục Hoài Kỳ ôm một dấu bàn tay đỏ lòm trên mặt, bộ dạng thê thảm đến tìm ta than vãn.

“Không biết tên khốn nào thiếu đạo đức đến mức tặng ta hai tiểu quan! Chẳng phải muốn hại người sao?” Lục Hoài Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Nhà ta đang bàn chuyện cưới xin cho ta, lần này xong rồi, cả thành Bắc Kinh đều đang đồn ầm ta Lục Hoài Kỳ thích nam sắc, ta… ta… mẹ kiếp, oan chết mất!”

Ta vỗ vai hắn, đầy vẻ thông cảm.

“Huynh đệ thật sự thì cho ta tá túc mấy ngày đi.”

“Được thôi!”

“Mỹ nhân, huynh đệ tốt của ta ơi!”

Lục Hoài Kỳ cảm động đến mức gào khóc, suýt rơi nước mắt.

Hắn vạn lần không ngờ, lúc hắn suýt nữa phải ngủ đầu đường xó chợ, chính mỹ nhân ta đã chìa tay nghĩa hiệp cứu giúp.

Ta thậm chí còn rộng lượng nhường giường lại cho hắn, tự mình ra nằm trên giường trúc cạnh cửa sổ.

Trăng sáng thật đẹp.

Tâm trạng ta cũng đẹp không kém.

Lục thiếu gia à, nói về thù dai, ta xưa nay chưa từng thua cuộc!

Bình Luận (0)
Comment