Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 837

Sau khi Hoàng đế ban chỉ định ngày lành, hôn sự của Cố Trường Bình và Tĩnh Bảo lập tức được tổ chức rầm rộ.

Bên nhà trai, người chịu trách nhiệm là ta, Thẩm Trường Canh và Ôn Lư Dụ.

Thẩm Trường Canh là tổng chỉ huy, phụ trách cục diện chung; ta và Ôn Lư Dụ là trợ thủ, phụ trách việc thực hiện cụ thể.

Không trực tiếp trải qua thì không ngờ việc chuẩn bị cho một hôn lễ lại phức tạp đến thế.

Ban ngày ta và Ôn Lư Dụ đã bận rộn ở nha môn, tối về Cố phủ lại còn bao nhiêu chuyện cần bàn bạc liên quan đến hôn lễ, mệt đến mức như chó cưng bị dắt đi dạo mấy vòng.

Người hầu trong Cố phủ thì càng khỏi nói.

Cố Dịch, Đoạn Cửu Lương, cộng thêm Tiểu Thất và Tiểu Cửu bên cạnh ta, bốn người đó bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm nóng.

Nhàn hạ nhất lại là Cố Trường Bình và Tĩnh Thất.

Rõ ràng là nhân vật chính của hôn lễ, vậy mà chẳng phải làm gì cả. Cố Trường Bình nhàn đến mức ra trang trại nhà họ Tĩnh câu cá giết thời gian.

Hôm ấy, chúng ta đang bàn xem ai sẽ cõng Cố Trường Bình ra khỏi phòng tân hôn thì đột nhiên trong cung có người tới.

Là một tiểu thái giám, nói là vâng lệnh Lý nương nương mang lễ vật mừng đại hôn đến cho tiên sinh.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Trường Canh đã nói: “Thật không may, dạo gần đây hắn mê câu cá, thường chẳng ở phủ. Ta sẽ sai người đi mời về ngay.”

“Không cần đâu! Không cần đâu!” Tiểu thái giám vội xua tay, nói: “Lễ tới là được rồi.”

Thẩm Trường Canh lại khách sáo thêm vài câu, tiểu thái giám lập tức cười tủm tỉm rời đi.

Thẩm Trường Canh tiễn ra đến cửa trong rồi quay lại, vừa vào cửa đã lắc đầu: “Bảo sao dạo này hắn cứ chạy ra trang trại, thì ra là đang trốn người!”

Ta hỏi: “Trốn ai?”

Thẩm Trường Canh trả lời: “Lý nương nương.”

Ta: “Vì sao phải trốn?”

Ôn Lư Dụ xen vào: “Gửi lễ chỉ là cái cớ, thật ra là muốn gặp Tử Hoài. Ngươi không thấy vừa nghe nói người không có trong phủ, mặt tiểu thái giám lập tức sụ xuống à?”

Chuyện lập hậu của tân đế còn chưa định, phủ Nội Vụ đã bắt đầu chọn lựa mỹ nhân từ các dòng họ lớn để làm phong phú hậu cung, kéo dài hương hoả.

Lý nương nương tuy vẫn được sủng ái, nhưng tuổi tác đã cao.

Cái gọi là “sắc suy thì tình nhạt”, lại không có con cái bên cạnh, trong lòng nàng ta tất nhiên nóng ruột, muốn đi cửa Cố Trường Bình, xem có thể phong được chức quý phi hay không.

Cố Trường Bình đến chính sự còn không muốn nhúng tay, huống chi là chuyện hậu cung của tân đế. Nhưng vì từng có chút giao tình với Lý nương nương, bất đắc dĩ mới tránh ra trang trại.

Ta hỏi: “Lý nương nương bị từ chối như vậy, sau còn đến nữa không?”

Ôn Lư Dụ: “Tử Hoài đã thể hiện thái độ rõ ràng, nếu bà ta biết điều thì sẽ dừng lại. Còn nếu không biết điều thì cũng chẳng thể ở bên tân đế được lâu đến vậy. Thật ra, vào thời điểm này mà Tử Hoài tránh mặt bà ấy, cũng là vì tốt cho bà ấy.”

Ta: “Tốt chỗ nào?”

Ôn Lư Dụ: “Không tranh là tranh, không giành tức là giành.”

Quả nhiên mấy ngày sau, hậu cung đã có chiếu ban phong: Chu thị được lập làm Hoàng hậu, Lý nương nương phong làm quý phi.

Hôm đó, ca ca của Chu hậu là Chu Minh Sơ cũng được thả ra khỏi ngục, phủ đệ nhà họ Chu được trả lại nguyên vẹn.

Lúc này Cố Trường Bình mới mang hai thùng cá sống tung tăng trở về từ trang trại.

Một thùng gửi đến Tĩnh phủ, thùng còn lại bày lên bàn ăn.

Ta uống một ngụm canh cá, nói: “Sau này câu cá nhớ rủ ta.”

Cố Trường Bình nhìn ta, hỏi: “Ngươi muốn tránh mặt ai?”

Ta trả lời: “Lục thiếu gia!”

Phải, ta muốn tránh xa cái tên họ Lục khốn kiếp đó.

Từ sau đêm ta cho hắn tá túc, tên này lại tự cho mình là huynh đệ của ta, chẳng có việc gì cũng cứ chạy đến Cố phủ, lúc thì rủ ta uống rượu, lúc thì mời đi nghe hát.

Ta rảnh đến thế sao?

Huống hồ, dạo gần đây ta có một tâm sự: Diệp Quân Chỉ đã đính hôn.

Nói đến Diệp Quân Chỉ, thật lòng ta có tư tâm.

Nàng ta có dung mạo, có khí phách, rất hợp với Từ Thanh Sơn.

Ta là người yêu nam sắc, cả đời sống cô độc cũng chẳng sao, nhưng Thanh Sơn không thể cứ mãi uổng phí tuổi xuân như thế.

“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài” vì tư tâm này, ta quyết định đi gặp Diệp Quân Chỉ một chuyến.

Nhà họ Diệp vẫn ở căn nhà cũ.

Ta gửi thiếp mời, hẹn trước thời gian, lúc chính thức đến nhà còn mang theo một gói điểm tâm lầu Ngoại Lâu.

Lần đầu thấy Diệp Quân Chỉ, ta giật mình.

Người vốn thích mặc đồ đỏ hôm nay lại khoác áo xanh, đầu không cài hoa, sạch sẽ đơn giản như một ni cô trong Phật môn.

“Ba năm đại tang chưa mãn, mong công tử thông cảm!”

Diệp Quân Chỉ thấy ta lộ vẻ kinh ngạc, chỉ hờ hững giải thích một câu, rồi liếc về phía đám nha hoàn bên cạnh. Bọn họ lập tức thức thời lui ra khỏi thuỷ tạ.

Trong thủy tạ chỉ còn lại ta và nàng ấy, bầu không khí có phần ngượng ngập.

Ta ho nhẹ rồi mở lời: “Diệp cô nương, sao lại gả vào một nhà như thế?”

Ta đã điều tra. Bên nhà trai là một thân sĩ ở phủ Thiên Tân, thân phận khác biệt một trời một vực với nhà họ Diệp.

Dù sau khi tân đế đăng cơ, nhà họ Diệp sa sút, nhưng dù gầy cũng vẫn là lạc đà, Diệp Quân Chỉ dù thế nào cũng không đến mức phải gả đi xa như vậy.

Diệp Quân Chỉ mỉm cười: “Cao công tử, trong kinh còn ai dám lấy ta?”

Ta nghẹn họng, không biết đáp thế nào.

Năm xưa nàng ấy đuổi theo Từ Thanh Sơn ra tận Biên Sa, rầm rộ vang dội, cả thành Tứ Cửu ai mà không biết.

Trước kia có Cẩm Hương Bá che chở, có thánh ân, có phủ Định Bắc Hầu, có Từ gia quân, người ta chỉ tấm tắc khen: “Con gái nhà Cẩm Hương Bá thật bản lĩnh!”

Giờ cảnh còn người mất, lời tấm tắc cũng hoá thành: “Con gái đàng hoàng, sao lại đuổi đàn ông khắp trời, đúng là không có giáo dưỡng.”

“Nhưng phụ nữ, cuối cùng vẫn phải lấy chồng, phải không?” Diệp Quân Chỉ cười khổ: “Thật sự trở thành bà cô già, mẹ còn chịu được, ca ca còn chịu được, nhưng người ngoài… chỉ sợ là không chịu nổi.”

Câu này khiến ta bất giác buồn man mác.

Ta tuy là con một, nhưng cũng hiểu phần nào những lễ nghi trong đại tộc. Trước kia nhà họ Diệp giàu có, nuôi một cô con gái chẳng đáng gì.

Giờ đã sa sút, chuyện thị phi cũng nhiều hơn.

Một người mạnh mẽ như Diệp Quân Chỉ sao có thể cam lòng chịu đựng?

“Người đó tuy xuất thân ở nơi nhỏ, nhưng cũng từng đọc sách, không chê ta từng có người trong lòng. Khi đến nhà cầu hôn, ánh mắt không nhìn lung tung, nói một câu thì mặt đỏ ba phần.”

Diệp Quân Chỉ bỗng bật cười: “Còn nói nếu sau này hắn phạm lỗi, ta cứ quất roi không cần nể mặt. Một người như vậy, ta thấy lấy thì lấy thôi!”

“Ngươi tin mấy lời đàn ông đó thật à?” Ta cười nhạt: “Chờ đến khi cưới về, e là lật mặt ngay thôi.”

“Vậy thì càng phải lấy.” Diệp Quân Chỉ cúi mắt: “Dù gì cũng là sống qua ngày. Hắn cần ta vì nhan sắc, ta cần hắn vì một mái nhà. Hắn tốt với ta một tấc, ta trả lại một tấc. Hắn không tốt, lòng ta cũng chẳng đau nhiều.”

Ta nghe tới đây, biết thời cơ đến: “Diệp cô nương, ngươi có từng nghĩ đến…”

“Cao công tử!” Diệp Quân Chỉ bỗng ngắt lời ta: “Mẹ ta từng nói, một người phụ nữ không thể sống mãi trong mơ, theo đuổi cái không với tới, đến một ngày cũng phải bước chân xuống đất.”

Ta: “…”

“Mẹ ta còn nói, tìm đúng người, gả đúng chồng, cuộc đời mới suôn sẻ. Bằng không, vừa vượt qua một ngọn núi, ngẩng đầu lại thấy một ngọn núi nữa.”

Diệp Quân Chỉ lắc đầu: “Giấc mơ đó ta đã mơ rồi; ngọn núi đó ta cũng từng cố trèo. Không còn tiếc nuối gì nữa. Chỉ mong nửa đời còn lại có thể bình yên, thêm chút bình yên nữa.”

Ta: “…”

“Cao công tử!” Diệp Quân Chỉ hít sâu một hơi: “Người đó, ta định quên rồi!”

Bình Luận (0)
Comment