“Định quên đi rồi, mà vẫn chưa quên được!”
Ta không cam lòng: “Hắn bây giờ cũng đâu còn là…”
“Đỉnh núi vẫn là đỉnh núi, sẽ không vì gió thổi qua, sương giáng xuống mà biến thành gò đất. Hắn vẫn là hắn, sẽ không vì sa cơ lỡ vận mà miễn cưỡng cùng ta sống tạm bợ.”
Diệp Quân Chỉ nói: “Ngươi là huynh đệ tốt nhất của hắn, chẳng lẽ vẫn chưa nhìn ra sao?”
Ta cứng họng không nói được gì.
Đã chẳng còn gì để nói, chỉ đành từ biệt. Diệp Quân Chỉ tiễn ta đến cửa trong.
Ta đang định vẫy tay chào thì nàng bỗng nói: “Trên đời này, ta không ghen tỵ với ai cả, chỉ ghen tỵ với một người.”
Ta biết nàng ghen tỵ với ai.
“Ông trời thực ra rất công bằng. Nàng giả trai suốt hai mươi năm, sống trong lo lắng sợ hãi, cuối cùng lại có được đoạn kết viên mãn. Còn ta…”
Diệp Quân Chỉ bật cười tự giễu: “Hai mươi năm sống trong nhung lụa, cao cao tại thượng, e rằng về sau sẽ khó khăn hơn. Nhưng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, vận mệnh cuối cùng ra sao, ai mà biết được? Bảo trọng nhé, công tử Cao!”
“Bảo trọng, Diệp cô nương!”
Người ta thường nói: “Tình sâu không bền, trí tuệ quá mức dễ bị thương.”
Diệp Quân Chỉ biết rõ bản thân nặng nhẹ thế nào, biết lúc tiến lúc lui, lại có dũng khí đi tiếp… Dù thế gian có xấu xa đến đâu, một người phụ nữ như vậy cũng sẽ sống tốt.
…
Rời khỏi Diệp phủ, ta quay về phủ mình.
Vừa vào phủ, đã nghe hạ nhân báo: “Lục công tử đang đợi trong thư phòng.”
Lại đến nữa à!
Tên nhóc này coi thư phòng của ta là của hắn rồi chắc?
Ta đang định quay đầu bỏ đi thì tên hạ nhân kia lại nhiều chuyện: “Tiểu nhân thấy sắc mặt Lục công tử không ổn, Cao công tử mau qua xem thử đi!”
Sắc mặt không ổn?
Ha ha ha, tốt quá rồi!
Ta thích nhất là nhìn bộ dạng ủ ê của hắn.
Vừa đẩy cửa vào.
Quả nhiên, tên nhóc đó đang đứng một mình bên cửa sổ, thở dài nhìn ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân, hắn không quay đầu mà hỏi: “Mỹ nhân, đời người nhất định phải kết hôn sinh con sao?”
Ta: “…”
Thấy ta không đáp, hắn quay đầu lại: “Lấy một người mình hoàn toàn không thích mà sinh con, cũng chấp nhận được à?”
Ta: “…”
Lục công tử: “Nếu là như vậy, con người khác gì loài vật, chẳng qua là để nối dõi tông đường thôi.”
Ta: “…”
Lục công tử: “Ngươi câm rồi à, nói gì đi chứ, dỗ ta một câu cũng được!”
Ta liếc trắng mắt, tự cởi áo treo lên giá: “Ngươi không thích thì nói rõ với cha mẹ ngươi đi, đến đây than vãn với ta thì có ích gì?”
Dỗ ngươi á?
Nằm mơ đi!
“Không phải là không thích, mà là…”
Lục công tử gãi đầu: “Phải nói sao nhỉ, cảm giác như là thiếu một chút gì đó.”
Ta: “Thiếu chỗ nào?”
“Cô nương họ Chu thì đẹp thật, nhưng nụ cười rất giả tạo, vừa nhìn đã thấy không thật lòng;
Cô nương họ Lý thì thật thà, cười lên ngây ngốc, nhưng nói chuyện thì… ngốc không chịu được;
Còn cô nương họ Trương, vừa đẹp vừa không ngốc, nhưng lại không biết chữ.”
Lục công tử mặt mày như sắp phát điên: “Ta sao có thể lấy một người không biết chữ được?”
Đẹp?
Chân thành?
Biết chữ?
Thông minh?
Biết ăn nói?
Ta lạnh giọng cười khẩy, nói đúng tim đen: “Ngươi đang tìm một Tĩnh Thất khác đấy à!”
Lời này như dao nhọn đâm trúng tim Lục công tử.
Toàn bộ biểu cảm của hắn cứng lại ngay tại chỗ.
“Lục công tử!”
Ta bước đến, vỗ vai hắn: “Trên đời này chỉ có một Tĩnh Thất, cũng chỉ có một Cố Trường Bình. Nếu ngươi cứ kén cá chọn canh như vậy, ta đảm bảo ngươi cũng như ta, cô độc cả đời!”
Vì hai câu này, Lục công tử bỏ luôn cả bữa tối, lăn lên giường ta, kéo chăn mỏng trùm đầu mà ngủ.
Trời nóng muốn chết, hắn không sợ cảm nắng à?
Ta chẳng buồn để tâm.
Ăn xong, tắm rửa, hóng mát xong xuôi, ta mới ung dung vào phòng, nằm lên giường tre cạnh cửa sổ.
Đang lơ mơ sắp ngủ, người nằm trên giường bỗng mở miệng.
“Từng ngắm biển khơi, chẳng thể yêu sông khác; trừ núi Vu ra, mây cũng chẳng là mây. Mỹ nhân à, ngươi nói đúng, ta đúng là đang tìm một Tĩnh Thất khác, chỉ là ta chưa từng nhận ra.”
Ta đáp lại hắn bằng một tiếng thở dài.
Một người nếu đã từng ngắm hết cảnh đẹp núi sông, thì phong cảnh bình thường sao còn lọt nổi vào mắt; con người cũng vậy.
Cho nên ta mới quyết định ở nhờ Tĩnh phủ một thời gian, để sau này có già cũng không đến nỗi đáng thương.
“Mỹ nhân, nể tình chúng ta cùng cảnh ngộ, ngươi cho ta ở lại vài hôm đi.”
Giọng Lục công tử rất trầm: “Ta quyết định rồi, nếu không thật lòng thích thì sẽ không đi làm hại cô gái nào nữa.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng Tiểu Thất: “Gia, Thẩm tiên sinh tới rồi!”
“Rầm!”
Cửa bị đá văng ra.
Thẩm Trường Canh mặt mày hầm hầm xông vào.
Ta vội từ giường tre ngồi bật dậy: “Nửa đêm nửa hôm, Tế tửu đại nhân tìm ta có việc gì…”
“Không tìm ngươi!”
Thẩm Trường Canh nói: “Lục Hoài Kỳ đâu, hắn đâu rồi?”
Lục Hoài Kỳ vén màn, ló đầu ra một nửa: “Ở đây, có chuyện gì sao, Thẩm tiên sinh?”
“Cao Triều, ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn hỏi Lục công tử!”
“Đêm hôm khuya khoắt, dựa vào đâu?” Ta hoàn toàn nổi đóa.
Một kẻ chiếm giường của ta, một kẻ đòi đuổi ta ra ngoài.
“Rõ ràng đây là phòng của ta cơ mà!”
Lục công tử thấy ta nổi giận, vội đổi giọng dịu dàng: “Mỹ nhân và ta là huynh đệ tốt, Thẩm tiên sinh có gì cứ hỏi trước mặt y đi, ta và y không có bí mật gì cả.”
Thẩm Trường Canh: “…”
Ta: “…”
Thẩm Trường Canh ho khan một tiếng, mặt già có ba phần ngượng ngùng, hai phần lúng túng, một phần bất chấp, nói: “Lục công tử, Tam cô nương của Tĩnh phủ, cái người bị chồng bỏ về nhà mẹ đẻ ấy, là người như thế nào?”
Ầm ầm ầm!
Tám mươi mốt tia sét đánh thẳng xuống đầu ta và Lục Hoài Kỳ, đánh cho ngoài cháy trong khét.
Cái gì?
Cái gì?
Cái gì?
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Thấy chúng ta đều sững sờ, Thẩm Trường Canh lại “khụ khụ khụ” mấy tiếng, ấp úng nói: “Cái đó… chuyện này… ta… nàng ấy… ôi trời ơi…”
Lục công tử: “…”
Ta: “…”
Lục công tử kinh hãi nhảy bật dậy khỏi giường: “Thẩm Tiên sinh, ngài định trâu già gặm cỏ non à?!”
Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Nguyệt lão à, chuyện tình cảm của mấy ông chú trung niên thì đừng quản nữa, lo mà giúp thanh niên chúng con với, được không?!”
“Hai đứa nghĩ đi đâu thế!”
Thẩm Trường Canh mặt đầy chính khí: “Là con gái nàng ấy muốn nhập học, Tĩnh Thất nói sẽ bái ta làm thầy. Ta, ta… ta đường đường là Tế tửu Quốc Tử Giám, đi dạy một đứa bé ba bốn tuổi, lại là con gái, chuyện này mà truyền ra, danh tiếng của ta còn giữ được không?!”
Lục Hoài Kỳ nháy mắt với ta: “Không dạy thì thôi, từ chối là xong.”
Ta: “Ấy vậy mà còn chạy tới điều tra, điều tra lại là mẹ của đứa bé ấy?”
Thẩm Trường Canh: “…”
Lục Hoài Kỳ: “Thẩm Tiên sinh, ngài đúng là có tật giật mình rồi!”
Ta: “Giải thích chính là che giấu!”
Thẩm Trường Canh: “…”
Lục Hoài Kỳ: “Nói thật đi, có phải ngài động lòng với biểu tỷ của ta rồi không?”
Ta: “Tốt nhất là nói thật. Hai miệng chúng ta kín lắm, mà trên đời này cũng chẳng ai biết rõ nội tình hơn Lục công tử. Bỏ qua cơ hội này thì không còn dịp nữa đâu.”
Mặt Thẩm Trường Canh đỏ như gấc chín, hồi lâu mới nghiến răng nói được một câu: “Hai đứa tiểu quỷ các ngươi, miệng kín thật đấy!”
Lục Hoài Kỳ: “Không tin ư?”
Ta: “Lục công tử, mặc kệ, thổi đèn, ngủ thôi!”
“Khoan đã!”
Thẩm Trường Canh thấp giọng quát lên.