Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 839

Thẩm Trường Canh không chỉ mặt đỏ bừng như máu, đến cả ánh mắt cũng như sắp nhỏ ra máu.

“Nàng dẫn con gái đến Thẩm gia xin bái sư, giọng điệu thì dịu dàng hòa nhã, ta… ta thật sự không biết nên từ chối thế nào.”

Ta hỏi: “Rồi sau đó?”

“Sau đó…”

Thẩm Trường Canh nghiến răng: “Còn gì sau đó nữa.”

Năm đó, chuyện tam cô nương Tĩnh gia và Tứ gia họ Phó hòa ly từng làm xôn xao khắp nơi. Hắn vốn nghĩ, một người phụ nữ đã ly hôn lại còn không thể sinh nở, ắt hẳn sẽ sống trong cảnh lụi tàn, thê lương.

Nào ngờ lần gặp lại Tĩnh Nhược Tụ, nàng lại mang nét dịu dàng đoan trang, trên mặt còn lộ ra vài phần bình thản thư thái.

Chuyện này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, đồng thời khơi dậy sự tò mò, đến mức đêm ngủ không yên. Sau mấy đêm mất ngủ, vừa nghe tin Lục Hoài Kỳ đến Cố phủ, hắn lập tức tìm tới.

Ta liếc mắt ra hiệu với Lục công tử, không ngờ hắn lại hiểu được, bèn bật cười nói: “Thẩm tiên sinh, ta xin lấy lương tâm ra thề với trời, biểu tỷ ta thật sự rất tốt. Về phần tốt chỗ nào thì còn phải tùy mắt người nhìn.”

Thẩm Trường Canh nhíu mày: “Ý gì chứ?”

Ta ho nhẹ một tiếng: “Ý là cái tốt của tam cô nương cần ngài tự mình cảm nhận, không thể nói rõ bằng lời được.”

“Phải, phải, đúng là ý đó!” Lục công tử vội vàng phụ họa.

Ta bước tới bên Thẩm Trường Canh, thở dài một tiếng: “Thẩm tiên sinh, ngài phải lấy ta làm gương. Đừng do dự mãi mà để người khác giành mất trước.”

Sắc mặt Thẩm Trường Canh biến đổi liên tục, chỉ tay vào ta và Lục công tử, buông một câu “Đừng nói bậy”, rồi lúng túng bỏ đi.

Lục công tử cười: “Mỹ nhân à, hình như ngươi không phải vì do dự mà bị Tiểu Thất giành trước đấy chứ?”

Đúng là nói trúng chỗ đau!

Ta lăn ra giường: “Ngủ!”

Tên này chẳng có mắt nhìn gì cả, còn lẽo đẽo đi theo, ngồi luôn lên giường ta, trầm ngâm nói: “Tiểu Thất kêu Thẩm tiên sinh thu nhận Tĩnh Nhất Ninh làm học trò, chẳng lẽ là muốn tác hợp cho bọn họ?”

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, là như vậy!

Tên họ Lục này suốt ngày theo ta, đầu óc cũng nhanh nhạy hẳn lên.

Chiêu này của Tĩnh Thất rõ rành rành còn gì!

Nếu không phải, ta chặt đầu xuống cho ngươi!

Ta đá vào mông Lục công tử: “Tắt đèn, ngủ!”

Tên nhóc này ngoan ngoãn làm theo.

Trong phòng tối lại, nhưng ta lại không tài nào ngủ được.

Phải nói rằng…

Nếu Thẩm Trường Canh và Tam cô nương Tĩnh gia nhìn trúng nhau thì đúng là một mối lương duyên rất tốt. Ít ra, còn xứng đôi hơn tên Phó Đại gia.

Ngày hôm sau.

Tĩnh phủ đến hỏi cưới, Tĩnh Thất vốn không nên có mặt, lại xuất hiện.

Vừa tới, nàng lập tức vào thư phòng của Cố Trường Bình.

Hai người họ đóng cửa cả nửa ngày, chắc chắn là đang làm chuyện khó nói.

Ta không chịu nổi cảnh nam chưa cưới, nữ chưa gả mà đã làm chuyện vượt rào, bèn cố ý kéo Lục công tử tới gõ cửa.

Chính Cố Trường Bình ra mở. Thấy là chúng ta, hắn nói: “Đến đúng lúc lắm, Thất gia muốn tổ chức hôn lễ cho A Man và Tề Lâm trước, hai người phụ một tay nhé.”

Lục công tử: “…” Hai người này nhìn trúng nhau hồi nào thế?

Ta: “…” Hai tên bên cạnh ta thế là hết cơ hội rồi.

Tĩnh Bảo bước tới: “Không cần linh đình, nhưng lễ bái đường thành thân thì không thể thiếu.”

Ta cố tình hừ một tiếng, nhìn Cố Trường Bình nói: “Là rước nàng về Cố phủ thật đấy à? Hay là theo chủ tử của ngươi, vào ở rể luôn?”

Cố Trường Bình bình tĩnh nói: “Tất nhiên là chủ thế nào, hắn thế ấy. Thế nào, Tắc Thành, ngươi thấy sao?”

Ta: “…” Nói cái quái gì giờ!

Nửa tháng sau.

A Man và Tề Lâm bái đường thành thân.

Theo lý, hôn lễ của hai hạ nhân, ta hoàn toàn không cần dự, bao phong bao đỏ là quá đủ rồi.

Nhưng vì hai người họ đặc biệt, ta và Lục công tử cũng tới dự lễ.

Đèn đỏ song song, chữ hỉ treo cao.

Cố Trường Bình ngồi bên trái, Tĩnh Thất ngồi bên phải, dưới kia đôi tân lang tân nương quỳ bái, dâng trà.

Ta không chịu nổi cảnh trăng tròn hoa nở, bèn lặng lẽ lẻn ra ngoài hít thở, không ngờ lại thấy ca ca của A Man là A Nghiễn đang len lén lau nước mắt sau góc tường.

Ta vừa tức vừa buồn cười, bước tới nói: “Muội muội ngươi có phải gả đi đâu đâu, ngươi khóc cái gì?”

A Nghiễn vội xoay người lại, lau nước mắt, nói: “Cao công tử, tiểu nhân đây là vui quá mà khóc, cuối cùng… cũng có người chịu cưới nó rồi!”

Ta: “…”

Xong nghi lễ, tất nhiên là ở lại dự tiệc rượu.

Thẩm Trường Canh cũng tới, còn ngồi bàn chính.

Chuyện thu nhận Tĩnh Nhất Ninh làm học trò, nghe nói hắn vẫn đang cân nhắc. Hắn thận trọng đến mức chẳng thèm để tâm tới lời ta nói.

Ta vừa nhấp rượu, vừa quan sát Thẩm Trường Canh.

Cả buổi tối, ánh mắt hắn liếc về phía Tĩnh Nhược Tụ tổng cộng bốn bảy hai mươi tám lần; liếc về phía Tĩnh Thất sáu sáu ba mươi sáu lần.

Rõ ràng hắn cũng đang nghi ngờ ý đồ của Tĩnh Thất.

Tiệc vui vừa tàn, ta về lại Cố phủ, chẳng bao lâu thì Thẩm Trường Canh cũng tới, chặn Cố Trường Bình trong thư phòng.

Khi ấy ta đang cùng tiên sinh bàn vụ án ở phủ Vân Nam. Thấy hắn cau mày bước vào, ta cười mờ ám: “Thẩm tiên sinh, ngài nghĩ thông rồi sao?”

Thẩm Trường Canh không thèm để ý đến ta: “Cố Trường Bình, ta hỏi ngươi một câu thật lòng, việc để Tĩnh Nhất Ninh bái ta làm sư phụ, ngoài ý của Tĩnh Thất ra, ngươi có nhúng tay không?”

“Có chứ!”

“Ngươi…”

“Ngươi học vấn giỏi, nhân phẩm tốt, trên đời này còn ai thích hợp hơn ngươi nữa?”

“Bớt giả bộ!” Thẩm Trường Canh cười nhạt: “Rõ ràng không chỉ đơn giản là vậy.”

Cố Trường Bình cười trả lời: “Chúng ta có ý gì chứ?”

Thẩm Trường Canh nghẹn lời, gương mặt già lại đỏ lên.

“Trường Canh.” Cố Trường Bình nhìn hắn: “Dù chúng ta thực sự có ý đồ gì, nếu trong lòng ngươi ngay thẳng không có tơ tưởng gì thì ai làm gì được ngươi? Chẳng qua chỉ là thu nhận thêm một nữ học trò thôi mà.”

“Ngươi…”

“Nếu ngươi thật sự có ý thì từ từ tiếp xúc chẳng phải cũng rất tốt sao?” Giọng điệu Cố Trường Bình thay đổi: “Theo ta biết, tam cô nương nhà người ta chẳng có chút tình ý nào với ngươi đâu. Có phải ngươi đang suy nghĩ quá phức tạp rồi không?”

Thẩm Trường Canh cứng họng không nói nên lời.

Hồi lâu sau, hắn mới ngượng ngùng nói: “Được rồi, từ mai hãy để con bé tối đến phủ ta học chữ.”

Cố Trường Bình khen một câu: “Đó mới là đường đường chính chính.”

Thẩm Trường Canh vừa đi, khóe môi ta co giật, cười mà như không cười: “Tĩnh phủ có cả Tĩnh Nhất Ninh lẫn Tĩnh Bát gia, thế mà hai người lại cố tình để Tĩnh Nhất Ninh bái Thẩm tiên sinh làm tiên sinh, bảo là không có mưu đồ gì thì quỷ cũng không tin nổi!”

Cố Trường Bình: “…”

“Các người cố ý lộ sơ hở để Thẩm tiên sinh suy nghĩ nhiều, vừa không nói toạc ra, lại vừa bảo rằng tam cô nương nhà họ Tĩnh không có ý gì với Thẩm tiên sinh.”

Ta hừ một tiếng: “Muốn Thẩm tiên sinh tò mò về nàng ấy, quả thật tốn không ít tâm tư.”

“Tắc Thành, nếu thật sự có người phù hợp với ngươi…”

Cố Trường Bình im lặng giây lát: “Ta và Tĩnh Thất nhất định sẽ dùng nhiều tâm tư hơn cả với Thẩm Trường Canh.”

Hắn nói câu này với vẻ rất ung dung, tay tựa lên tay vịn, thần sắc bình tĩnh: “Đúng rồi, ngươi thấy Lục công tử thế nào?”

Ta: “…”

Ta nổi giận: “Cố Trường Bình, ngươi mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng của ông đây đi!”

Gan to thật, học trò mà dám nói hỗn với tiên sinh như thế: “Mẹ nó, ngươi…”

Ta tháo chạy.

Đêm đó, ta nhìn Lục Hoài Kỳ đang ngủ say trên giường, không biết làm sao vượt qua nổi. Sáng hôm sau, ta lập tức đến tìm Hình bộ Tả thị lang, dứt khoát tuyên bố: “Vụ án ở thành Lăng Châu, ta muốn đích thân đến xử lý!”

Bình Luận (0)
Comment