Từ Kinh thành đến Lăng Châu, đi lại cũng chỉ mười ngày, ba chủ tớ chúng ta hành trangc nhẹ nhàng xuất phát.
Tuy nói là đi công vụ, lẽ ra phải cưỡi ngựa, nhưng ta vẫn rúc trong xe ngựa, Tiểu Thất với Tiểu Cửu tưởng rằng gia nhà bọn họ sợ nắng, chỉ có ta mới rõ:
Rúc trong xe, là để có thể cẩn thận suy nghĩ về con người tên Lục Hoài Kỳ này.
Người này, nói chính xác là kẻ thù của ta từng đánh nhau, từng mắng nhau giữa phố. Khi ấy ở phủ Kim Lăng, ta hận hắn thấu xương, chỉ muốn róc thịt lột da cũng còn nhẹ.
Về sau, chẳng biết từ khi nào, thù oán ấy bỗng dưng tiêu tan chẳng còn gì;
Rồi sau nữa, Thanh Sơn rời đi, Tam Nhất rời đi, bên cạnh ta chẳng còn ai để nói chuyện thì nhóc con này cứ thế mà chen vào bên cạnh ta.
Giờ thì hắn không chỉ bước lên giường ta, mà còn thành huynh đệ với ta rồi.
Nhưng cái gọi là huynh đệ này lại chẳng giống với Thanh Sơn, Tam Nhất, hay Tĩnh Thất, bọn họ là kiểu huynh đệ quang minh lỗi lạc, lòng nghĩ gì mặt lập tức hiện ra, ta cũng thật lòng mong bọn họ được tốt.
Còn với vị Lục tiểu gia này…
Ta thường cười tủm tỉm ngoài mặt, nhưng trong lòng lại mắng tổ mười tám đời nhà hắn.
Hắn bị ấm ức, hắn tức giận, ta lại thấy vui hơn ai hết; hắn vui vẻ, đắc ý, ta lại nghiến răng ken két.
Ta như thể một tiểu nhân giấu mặt, chẳng ưa nhìn thấy hắn tươi cười, càng chẳng thể dung được hắn có chút gì tốt lành.
Hắn tìm ta nhiều, ta chê hắn phiền; hắn ba ngày không tới, ta lại giận hắn mãi chơi bên ngoài mà quên bạn bè.
Hắn lại gần, ta thấy gương mặt hắn thật chướng mắt; hắn ngồi đoan chính, ta lại thấy nhóc con này khù khờ quá thể.
Trước kia ở Quốc Tử Giám, chỉ cần Uông Tần Sinh vừa mới đặt mông lên giường ta, ta lập tức quát: “Cút đi!”
Vậy mà bây giờ, người này ngủ trên giường ta, đắp chăn của ta, ta vừa nghiến răng vừa có một loại hưng phấn khó nói khó tả trỗi dậy trong lòng.
Cái trạng thái kỳ quái như thế, hai mươi mấy năm qua ta chưa từng trải qua, cũng khó trách Cố Trường Bình phải tò mò mà hỏi một câu:
Ta bị sao vậy?
Là có lòng với nhóc con này rồi sao?
Là kiểu có lòng nào?
Ba câu hỏi xuyên thấu linh hồn, suốt đường đến phủ Lăng Châu vẫn chưa tìm ra được câu trả lời, chỉ thấy quầng thâm mắt của ta càng ngày càng đậm thêm vài phần.
Tri phủ Lăng Châu thấy bộ dạng ta như thế, lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị cho ta một viện yên tĩnh nhất trong nha môn.
Ta không khách sáo gì, vào ở luôn. Tắm gội thay áo quần xong, bảo Tiểu Thất đốt chút hương an thần, rồi ngủ một giấc thật đã.
Ngủ dậy, tinh thần sảng khoái, bắt đầu tra án.
Ba tháng trước, ở huyện Vĩnh Ninh, phủ Lăng Châu xảy ra một vụ án mạng chấn động: một gã đồ tể vì phát hiện vợ mình tư thông với kẻ khác, nổi cơn thịnh nộ dùng dao mổ heo g**t ch*t gian phu cùng hai tên tùy tùng đi theo.
Án này được trình lên từ phủ Lăng Châu đến Hình bộ, Hình bộ phán trảm sau mùa thu, hồ sơ rơi vào tay ta, ta lập tức phát hiện người vợ kia lại không bị pháp luật xử lý, trong lòng dấy lên nghi hoặc.
Theo luật Đại Tần, đàn bà tư thông rồi dẫn đến án mạng, đều phải bị giam.
Ba chủ tớ lập tức đi thẳng tới huyện Vĩnh Ninh.
Tìm đến nha môn huyện, đưa ra công văn của Hình bộ, huyện lệnh vội nói: “Vợ của tên đồ tể đó đã bỏ trốn trong đêm, quan sai bọn ta lục soát suốt ba tháng trời, núi non đều đã tìm khắp vẫn bặt vô âm tín.”
Lạ thật!
Ta suy nghĩ giây lát, bèn nói: “Ta muốn đến làng bọn họ xem thử, ngươi cử người quen thuộc dẫn đường cho ta.”
“Vâng, đại nhân!”
Làng tên thôn Vương Trang, lưng tựa núi xanh, mặt hướng biển, là một nơi phong thủy cách biệt với thế giới bên ngoài.
Dân làng sống bằng nghề đánh cá, thi thoảng lên núi săn bắn, cuộc sống sung túc hơn người thường.
Nhà của đồ tể kia nằm ở đầu đông thôn, ba gian nhà hướng nam, trông cũng khá bề thế.
Về người đàn bà bỏ trốn kia, dân làng đều nhao nhao bàn tán:
Nào là nàng ta không giữ bổn phận, đã tư thông với đàn ông từ tám trăm năm trước; nào là nàng ta cuỗm hết tiền của tên đồ tể rồi bỏ trốn; cũng có người bảo nàng ta vì cắn rứt lương tâm nên đã nhảy biển tự vẫn.
Còn với tên đồ tể, mọi người lại đồng loạt cầu xin cho hắn, nói hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên nhờ cơm nuôi của cả làng, người thật thà lương thiện, nếu không bị ép đến bước đường cùng thì tuyệt đối sẽ không giết người.
Một người đàn bà lăng loàn lại liên quan đến mạng người, không tìm được thì không thể kết án.
Ta quyết định dẫn Tiểu Thất, Tiểu Cửu đi quanh vùng phụ cận tìm thêm manh mối.
Ba ngày liên tiếp, vẫn không thu hoạch được gì, ta đành bất lực, định khép lại vụ án với lý do nhảy biển tự tử.
Quay về huyện Vĩnh An, nghỉ ngơi một ngày.
Chẳng biết huyện lệnh nghe được từ đâu rằng ta là con trai độc nhất của Trưởng công chúa, bèn kéo ta đi uống hoa tửu.
Kỹ viện ấy lại nằm ngay bên bờ biển, kỹ nữ ở đây rõ ràng cởi mở hơn Kinh thành, toàn mặc áo lụa mỏng như cánh ve, thân hình uyển chuyển ẩn hiện.
Đáng tiếc, ta thích nam nhân.
Thấy ta chẳng hứng thú, huyện lệnh lại gợi ý rằng phía sau kỹ viện là sòng bạc, hỏi có muốn đến đó chơi vài ván, thua thì hắn bao.
Ta xưa nay không thích cờ bạc, nhưng lại ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Bà chủ kỹ viện đích thân dẫn chúng ta qua đó.
Vừa bước vào, suýt nữa ta nôn tại chỗ, một đám đại gia thân trần như nhộng, đang ngồi đánh bạc, kẻ thì béo như heo, người thì gầy như khỉ.
“Vì sợ gian lận nên không ai được mặc đồ cả.”
Bà chủ cười như hoa nở: “Công tử là người quan trường, có thể không cởi, cứ chơi vài ván cho vui!”
“Không chơi!”
Dơ mắt!
Ta bịt mũi miệng định quay đầu bỏ đi, nào ngờ khóe mắt liếc qua, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Sững người vài giây, ta nghiến răng bước tới gần, ghé sát bên tai hắn, hạ giọng: “Lục tiểu gia, vừa nãy ngươi gọi xúc xắc khí thế lắm mà?”
Lục Hoài Kỳ giật mình quay phắt lại, cả khuôn mặt như thấy ma, trừng mắt nhìn ta.
Ánh mắt giao nhau.
Ta lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt lướt xuống, quét qua nửa thân trần của hắn, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ, xoay người bỏ đi.
“Này, mỹ nhân, đừng đi, nghe ta giải thích đã.” Lục Hoài Kỳ đuổi theo, túm lấy tay ta: “Ta… mỹ nhân, mỹ nhân… này, ngươi dừng lại nghe ta…”
Ta xoay người, tát một cái thật mạnh.
“Giải thích cái gì? Ai thèm nghe ngươi giải thích? Biến ra xa một chút!”
Lục Hoài Kỳ ôm mặt, ngây ra tại chỗ.
Cả sòng bạc vì một cái tát của ta mà lặng ngắt như tờ, mọi người đều trừng mắt nhìn chúng ta, ta hất tay áo rời đi.
Ngay khoảnh khắc quay đầu, nhìn thấy trên mặt huyện lệnh lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vài phần ngộ ra.
Ngộ ra cái đầu ngươi!
Bổn công tử đây chỉ là thấy họ Lục kia vui vẻ nên không thuận mắt thôi.
…
Xe ngựa vừa lăn bánh, Lục tiểu gia đã vén rèm nhảy lên.
“Mỹ nhân, cái tát vừa nãy của ngươi thật chẳng có lý do gì cả.”
Hắn rõ ràng đã quen tính ta, dứt khoát nói thẳng: “Ta từ Hình bộ nghe ngóng được ngươi tới đây làm việc, bèn dày mặt đổi công vụ với người khác, mới đến được huyện Vĩnh Ninh.
Ta đánh bạc ban nãy là vì ban ngày thấy một cây quạt trên phố, giá tám trăm lượng, ta không mang đủ bạc, nhưng cảm thấy cây quạt ấy rất hợp với ngươi, nên mới vào sòng bạc thử vận may.”
“Vận may thế nào, Lục tiểu gia?” Lục tiểu gia gãi đầu: “Thua sạch gần hết, nhưng ta vẫn còn một trăm lượng, chắc chắn có thể gỡ lại.”
“Đồ khốn!” Ta lại tát thêm một cái: “Cái đạo lý mười đánh chín thua mà cũng không hiểu, còn muốn gỡ vốn?”
“Ngươi…”
“Ta làm sao?” Ngón tay ta gần như chọc vào mũi hắn: “Ngươi là ai? Bọn họ là ai? Đường đường một công tử nhà quyền quý lại để thân thể tr*n tr**ng, ra thể thống gì? Truyền tới Kinh thành, danh tiếng ngươi còn không? Chức quan còn không?”
Lục tiểu gia: “…”
Ta: “Lục tiểu gia à, giờ ngươi không còn là ma đầu nhà họ Lục nữa, mà còn là biểu ca của Cố Trường Bình, là huynh đệ của bổn công tử đây, ngươi làm mất mặt không chỉ mình ngươi, mà còn làm mất mặt cả hai chúng ta!”
Lục tiểu gia: “…”